Lộc Kim Triều đã sắp chẳng nhớ nổi bộ dáng thâm sâu khó lường thuở ban đầu của tấm da dê nữa. Từ khi lấy được chiếc hộp sắt, kẻ này càng ngày càng điên cuồng, đến hiện tại thì hoàn toàn chỉ còn lại những cơn phẫn nộ bất lực.
Còn về việc dùng đoạn xương bàn tay này để làm cán chính cho con rối da nào, cô đã có quyết định.
Chỉ có thể là con rối da của chính cô.
Trong lần ở ga trước, con rối da đã bị tổn hại không ít, ngay cả xương ngón cũng rạn nứt. Trước kia cô vốn không có vật liệu để sửa chữa, giờ chẳng phải đã tự dâng đến cửa sao? Xương này mà làm thành cán chính thì chắc chắn bền. Mà vật liệu của con rối da bản thân lại dễ tìm nhất, dù sao cũng là da lột từ trên người cô xuống.
Đợi xác định được thời điểm tàu đến, cô sẽ mang theo lục lạc để lột da mình ở thế giới thực, dùng vá lại con rối bị hỏng.
Chức năng chữa trị của con tàu chỉ cần lên tàu là có thể dùng, bao gồm cả đoạn thời gian khi mới bước lên.
“Xương” càng cao cấp, con rối da được chế tác sẽ càng mạnh, bản thân chủ mệnh cách cũng sẽ mạnh hơn. Từ đó, phần da bị lột xuống cũng trở thành nguyên liệu tốt hơn.
Một vòng tuần hoàn hoàn hảo cứ thế được hình thành.
“Được, cứ làm vậy đi, lấy nó làm cán mệnh của con rối da.” Lộc Kim Triều cố tình nói ra thành lời.
Quả nhiên, giây tiếp theo trước mắt cô đã hiện lên dòng chữ m.á.u như “giãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896070/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.