Nói thật ra, dù Lộc Kim Triều chưa từng thật sự đi làm bất cứ công việc nào, cô cũng biết rằng ở thế giới thực, nếu đồng nghiệp chẳng may qua đời, công ty sẽ không bao giờ sắp xếp cho nhân viên đi viếng tập thể, thậm chí còn cho nghỉ nửa ngày có lương để tham dự. Chính ở những chi tiết như thế này, cô mới càng rõ ràng nhận ra sự khác biệt giữa hiện thực và ga tàu.
Các cô thuê một chiếc xe, chẳng mấy chốc đã đến bên ngoài linh đường. Sau khi xuống xe, Lộc Kim Triều liền thấy hai người đang đứng chờ ở đó. Đồng đội của Đỗ Vũ. Mấy người họ chững bước, ánh mắt cùng rơi lên người Đỗ Vũ.
“Có vẻ, bọn họ đang đợi cô.”
Hoàn toàn không có ý định giúp đỡ Đỗ Vũ, thậm chí còn cố ý bước sang một bên.
Sắc mặt Đỗ Vũ khó coi, chẳng buồn để ý, chỉ nói với Lộc Kim Triều và mấy người khác:
“Đừng để tâm đến bọn họ, chúng ta vào thẳng đi.”
“Cô đi trước đi.”
Chu Tử Mặc làm động tác mời.
Con đường dẫn vào linh đường chỉ có một, bắt buộc phải đi ngang qua hai người kia. Anh đã quan sát, quả thật bọn họ như lời Đỗ Vũ nói, trông chẳng khác gì người sống. Khi nhìn thấy Đỗ Vũ, vẻ mặt của họ vô cùng sinh động, sợ hãi gần như viết rõ trên mặt. Nhưng, họ cũng chỉ đứng nguyên tại chỗ, không lùi lại, cũng chẳng bước tới.
Họ đang chờ Đỗ Vũ.
Một cách khó hiểu, trong đầu Chu Tử Mặc chợt hiện lên một câu: Tựa như kẻ đã c.h.ế.t đang chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896049/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.