“Buổi sáng nay trôi qua cũng khá nhàn nhã nhỉ.”
Chu Tử Mặc vừa ăn cơm vừa cảm thán.
Trong trạm, nếu có điều kiện thì hành khách tốt nhất nên kịp thời bổ sung đồ ăn và giấc ngủ. Dù sao họ vẫn chưa đạt đến độ không cần nghỉ ngơi hay ăn uống mà vẫn có thể duy trì cơ thể được. Thấy trước mắt chưa có gì dị thường, Chu Tử Mặc liền đề nghị: hay là ăn trưa trước rồi mới đến linh đường. Lộc Kim Triều và Tần Vãn đều không có ý kiến.
“Có khi nào chúng ta được nhàn nhã như thế này… là vì có người đang gánh vác thay cho chúng ta không?”
Tần Vãn vừa uống một ngụm sữa chua vừa nói.
Lộc Kim Triều ăn không nhiều. Do luyện võ từ nhỏ, thân thể cô về sức bền lẫn cường độ đều không giống người thường, bỏ đói một hai bữa với cô cũng chẳng sao. Lúc này, cô chú ý đến giọng nói gấp gáp phát ra từ cửa nhà ăn, liền nhắc nhở:
“Người gánh vác thay cho chúng ta đến rồi.”
“Xem ra là đến tìm chúng ta.”
Bởi vì ngay khi ánh mắt vừa chạm nhau, đối phương lập tức bước thẳng về phía này.
Nghe vậy, Chu Tử Mặc vội vàng cắm đầu ăn, cố gắng ăn sạch chỗ cơm còn lại trước khi chuyện tìm đến. Tần Vãn thì buông đũa xuống ngay.
Động tác của Đỗ Vũ rất nhanh, lúc Chu Tử Mặc vừa nuốt xong miếng cơm cuối cùng thì cô ta đã đứng trước mặt ba người. Cô ta hơi thở dốc, có thể nhìn ra được vừa mới chạy một đoạn đường.
“Có chuyện gì sao?”
Tần Vãn đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896048/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.