Lộc Kim Triều vừa nghĩ đến chuyện một phần nguyên nhân khiến mình giờ đây chật vật chạy trốn chính là do tấm da dê, trong lòng liền nổi trận lôi đình, chứ đừng nói gì đến chuyện giao dịch.
“... Trừ phi tao sắp c.h.ế.t ngay, còn không thì đừng hòng.”
【Nhưng cô thật sự sắp c.h.ế.t rồi mà.】
Tấm da dê bình tĩnh đáp.
Nó cho rằng một nửa linh hồn còn lại của Lộc Kim Triều đã nằm gọn trong tay.
Chẳng phải cô đã đường cùng sao? Máu sắp cạn, quỷ ở ngay phía sau, không có đồng đội trợ giúp, cũng chẳng còn vật linh dị khác, mà con quỷ kia lại càng lúc càng gần... Cô còn có thể làm gì? Chặt ngón tay ư? Giờ cô đã chẳng còn sức chặt đứt đốt xương tay mình.
Hơn nữa, với cấp độ của con quỷ này, cho dù có dùng ngón tay, cũng chẳng cầm cự được bao lâu.
Hiện tại, cô mới chỉ vừa bước ra khỏi cửa ngôi cổ trạch, khoảng cách đến toa tàu vẫn còn một đoạn!
Theo như tấm da dê hiểu về cô, nó thậm chí nghĩ rằng có khi Lộc Kim Triều sẽ trực tiếp móc một con mắt của mình ra. Nhưng cho dù như thế, thì có ích gì?
Trong mắt nó, phần linh hồn này đã là vật trong túi.
Và Lộc Kim Triều, quả thực đúng như nó nghĩ, đang bước trên con đường tuyệt lộ.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Ra khỏi cổ trạch, bốn phía lập tức chìm trong bóng tối, chỉ có đoàn tàu phía xa tỏa ra ánh sáng ấm áp. Nhưng từ chỗ cô đến đó vẫn còn khoảng bảy, tám chục mét.
Khoảng cách không xa, nhưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896032/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.