Lộc Kim Triều cúi người nhặt lấy chiếc hộp gỗ dưới đất, không hề do dự lấy một giây, lập tức quay đầu lao thẳng về phía cổng lớn của cổ trạch! Trong lòng cô rõ ràng, tốc độ của quỷ tuyệt đối nhanh hơn cô, nếu không có chuông lắc và hộp gỗ, e rằng con quỷ kia có thể ngay lập tức xuất hiện trước mặt cô.
Nhưng, vì cô đã nhặt chiếc hộp gỗ lên, mất đi sự tiếp tế liên tục của m.á.u tươi, sức kháng cự đối với quỷ đột nhiên yếu đi hẳn. Chỉ trong chớp mắt, Lộc Kim Triều đã cảm nhận được luồng khí tức kinh khủng phía sau ập đến gần hơn một đoạn lớn!
Đã sát ngay bên người.
Lộc Kim Triều không dám chậm trễ, vội vàng dùng d.a.o rạch nát lòng bàn tay. Khi hộp gỗ tham lam nuốt lấy m.á.u tươi, cô liền cảm giác được bàn tay vốn sắp bắt được mình phía sau thoáng khựng lại.
Khoảnh khắc ấy, cũng chính là cơ hội để cô đào thoát.
“Một phút thôi, chỉ cần một phút, là tôi có thể chạy đến cửa toa tàu.”
Tiền đề là — không được xuất hiện bất kỳ biến cố nào.
Máu trong cơ thể đang nhanh chóng chảy đi, nhưng cho dù thế, luồng khí tức lạnh lẽo như bóng ma kia vẫn như hình với bóng bám riết sau lưng cô, còn con rối da người mà cô xách trong tay cũng không ngừng giãy giụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của cô.
Thậm chí, nó đã bắt đầu gặm nuốt ngón tay cô.
Có lẽ vì cô không dùng da của sư phụ, nên con rối da người này không giống con trong tay Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896031/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.