Khoảnh khắc đó, dù chỉ là trong mơ, Lộc Kim Triều vẫn cảm thấy cơ thể mình như rơi vào hầm băng. Cô hoàn toàn không thể cử động. Rõ ràng là đang mơ, cô vốn không có cảm giác về thân thể, vậy mà lúc này cô lại cảm thấy mình đã bị con quỷ kia phát hiện. Nó quả thực nhìn thấy cô, và ánh mắt nó vẫn luôn dán chặt lên người cô.
Phải làm sao bây giờ? Chạy trốn ư? Nhưng cô không nhúc nhích nổi. Tại sao trong mơ lại không thể động đậy? Não bộ Lộc Kim Triều rơi vào hỗn loạn. Cô nhận ra sự lý trí và bình tĩnh của mình trong mơ dường như đã suy yếu đi một nửa, ngay cả suy nghĩ cũng trở nên trì trệ.
"Phải chạy!"
Cô cảm thấy sự lạnh lẽo và nỗi sợ hãi đang vây lấy mình. Cô thấy con quỷ khẽ động đậy, dùng một tư thế quái dị, không hề tự nhiên mà tiến lại gần. Tuyệt đối không thể để nó bắt được. Cho dù trông nó không phải loại quỷ quá mạnh, nhưng nếu bị nó bắt được, chắc chắn sẽ thảm lắm.
Một cảm giác nguy hiểm mơ hồ bao trùm lấy tim cô, nhưng lại như ngăn bởi một lớp màn, không thể kéo cô tỉnh lại ngay. Con quỷ dần dần lại gần, chậm rãi bò ra từ trong sâu thẳm. Lộc Kim Triều thậm chí không nhìn rõ toàn bộ hình dáng của nó, chỉ thấy một cơ thể người méo mó, vặn vẹo. Mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân. Rõ ràng là trong mơ, vậy mà cô vẫn thật sự ngửi thấy mùi hôi thối mục rữa.
Con quỷ đã gần ngay trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896007/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.