【Vô sỉ.】
Tấm da dê bình luận.
“Thì sao nào?” Lộc Kim Triều thu lại hộp gỗ, gương mặt lạnh lùng đáp.
【Cô đã vi phạm khế ước.】
Tấm da dê chỉ trích.
【Cô không có tinh thần khế ước.】
Lộc Kim Triều không đồng tình: “Chẳng phải ta không chảy m.á.u sao?”
【Cô đã lợi dụng tôi!】
Tấm da dê bật ra một dấu chấm than, như muốn nhấn mạnh.
“Chẳng lẽ mi chưa từng lợi dụng ta?” Lộc Kim Triều phản bác.
【Sao có thể giống nhau được?】
Tấm da dê hùng hồn.
【Hơn nữa chúng ta đang nói đến việc cô vi phạm khế ước.】
Nói vòng vo một hồi, cuối cùng lại quay về chỗ cũ.
Lộc Kim Triều thở dài, tuy tấm da dê xấu xa, nhưng quả thực đầu óc cũng chẳng minh mẫn gì.
“Mi coi trọng chuyện này vậy sao?”
【Đương nhiên, cô không giữ chữ tín, tôi còn làm sao tiếp tục giao dịch với cô được nữa?】
“Vậy thì sau này chúng ta khỏi giao dịch nữa, chẳng phải xong sao?” Lộc Kim Triều nói rất tự nhiên.
【?】
Tấm da dê lại bật ra một dấu chấm hỏi, ngừng lại một lúc.
【Không được.】
【Giao dịch đã bắt đầu thì phải tiếp tục, khế ước đã thành lập.】
Nó muốn nuốt linh hồn Lộc Kim Triều, chiếm lấy thân thể cô, làm sao có thể dừng lại? “Nhưng ta đâu có tinh thần khế ước.” Lộc Kim Triều lại nói: “Vừa mới vi phạm một lần rồi đấy thôi.”
【Nó quá yếu, không thể thu nhận báo đáp về sau, tôi thì khác.】
【Đừng hòng giở trò đó với tôi!】
Lộc Kim Triều thoáng có biểu cảm kỳ quái, lại nói: “Vậy thì đó là vấn đề của nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896006/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.