Sáu cây nến, giờ còn lại năm.
Cây nến trên tay Mạnh Ninh chỉ còn lại chưa đầy một phân, lửa nóng đến mức cô đã hoàn toàn không thể cầm nổi. Cô quay đầu nhìn Lộc Kim Triều, ý tứ rất rõ: địa điểm tiếp theo đến lượt Lộc Kim Triều.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Lộc Kim Triều không hề do dự, lấy ra một cây nến mới châm lửa.
Ánh lửa yếu ớt lại sáng lên, xua đi phần nào lạnh lẽo cùng sợ hãi. Khi cô giơ nến tiến về phía phòng hỏa táng, bỗng nhận ra bước chân của Mạnh Ninh chậm lại. Cô quay đầu, thấy Mạnh Ninh đang lấy điện thoại gõ chữ. Một lát sau, chiếc điện thoại được đưa đến trước mặt cô. Trong ánh sáng lờ mờ, Lộc Kim Triều nhìn thấy gương mặt đầy xúc động của Mạnh Ninh.
【Tôi nghĩ rồi, sáng mai tàu sẽ đến, vậy chúng ta có thể không tuần tra nữa được không?!】
Là vì ý nghĩ này mà cô ấy xúc động đến vậy sao? Lộc Kim Triều nhận lấy điện thoại, gõ một dòng chữ:
【Cô có chắc, gã thanh niên kia là con người bình thường không?】
Đôi mắt Mạnh Ninh lộ vẻ nghi hoặc. Lộc Kim Triều đành gõ tiếp, nói rõ hơn:
【Tôi không dám chắc đêm nay có thể bỏ tuần tra. Tôi sợ nếu chúng ta không hoàn thành “công việc” mà thân phận nhân viên này phải làm, lúc tàu đến, con đường lên tàu sẽ gặp trở ngại.】
Ký ức về con đường gian nan trở về tàu trong lần 【Gọi Ma】 trước vẫn còn in sâu trong lòng cô. Chỉ một quãng đường cực ngắn, vậy mà suýt chút nữa phải lấy mạng đổi lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4895998/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.