Không nghi ngờ gì nữa, mình đã bị quỷ rình rập rồi.
Lộc Kim Triều xác nhận điều này. Mà đêm nay… mới chỉ vừa bắt đầu thôi.
Bước chân của Lộc Kim Triều rất nhanh, cô vốn có thể đi nhanh hơn, nhưng thân thể bị thương đã hạn chế tốc độ.
Mạnh Ninh bám sát phía sau, cố gắng tiết kiệm ánh sáng đèn pin của mình. Nhưng khi đến trước cửa phòng truy điệu, Lộc Kim Triều bất ngờ dừng lại, rồi nói với cô:
“Thắp nến, hoặc mở đèn pin điện thoại ra. Tôi chuẩn bị tắt điện thoại rồi.”
Mạnh Ninh khựng lại một chút, có rất nhiều câu hỏi đã dồn lên cổ họng, ví dụ như tại sao lại tắt đèn pin, vì sao lại bắt cô thắp nến… nhưng cô chỉ do dự một giây, rồi không hỏi nữa, mà ngoan ngoãn lấy nến ra châm lửa.
Cô nghĩ lại: vừa rồi là Lộc Kim Triều đẩy cửa sảnh phục vụ, cũng là Lộc Kim Triều dùng điện thoại của mình để chiếu sáng. Giờ đến phòng truy điệu mà hai người đã hẹn trước, đương nhiên đến lượt cô phải dùng tài nguyên chiếu sáng.
Sau khi mất điện, hai nguồn sáng còn lại hiển nhiên trở nên vô cùng quý giá.
Mạnh Ninh không chọn dùng đèn điện thoại, mà châm một ngọn nến.
Nến trắng, trông chẳng khác gì loại bán ngoài thị trường, cả mùi hương lẫn hình dáng đều rất bình thường. Sau khi được châm, ngọn nến tỏa ra ánh sáng chỉ đủ soi rõ hai người và một khoảng nhỏ xung quanh.
Ánh sáng ngả vàng, không sáng lắm, nhưng cũng đủ dùng.
Tuy lớn lên rồi ít dùng nến, nhưng nhờ ký ức thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4895997/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.