Tại ngã tư lúc đêm khuya, khi thanh niên nhận gì kinh hoảng đánh rơi bát đũa trong tay, lao chạy trốn như điên.
Trong căn linh đường dựng tạm, phụ nữ cúi đầu “đồng đội” đang mặc quần áo tang, tiện tay tắt chiếc đồng hồ báo thức vốn để nhắc thức dậy.
Trong khu rừng đen kịt, trốn lâu bỗng cảm thấy ai đó... vỗ nhẹ vai .
Trong phòng phẫu thuật tối tăm, phụ nữ bụng nhô lên trông như thai đang buộc dải vải lên đầu giường, vòng qua cổ .
Không rõ từ lúc nào, cả khu phố Hoa chẳng còn bóng dáng một sinh linh sống.
— Rầm... rầm...
Là tiếng tàu đang dần đến gần.
Những hành khách đang khát khao lên tàu âm thanh thu hút, từng từng một, bắt đầu lục tục kéo đến.
Nơi đây vốn dĩ ga tàu, thậm chí, ban đầu nó chỉ là con đường lớn khu phố Hoa.
Thế nhưng lúc , đường ray đen kịt lặng lẽ hiện lên mặt đất, kéo dài mãi trong bóng tối thấy điểm cuối.
Tiếng rền vang mơ hồ như từ nơi xa xăm vọng — như thể con tàu mang theo hy vọng sống sót sắp phá vỡ rào chắn gian, xuất hiện mặt .
Lộc Kim Triều ... thứ nó mang tới, chỉ là hy vọng sống sót rời khỏi nơi .
Cô khẽ chạm mí mắt — cơn đau bỏng rát nơi con mắt thương vẫn đang dai dẳng, như một hồi chuông cảnh báo ngừng vang lên trong đầu: nguy hiểm... vẫn qua.
Chỉ còn tới hai mươi phút nữa là tàu đến ga. Lộc Kim Triều tiến gần ga tàu — nơi đó quá trống trải, công trình nào che chắn, cũng chỗ nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4895928/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.