Dù một vài lên tàu từ , từng thành nhiệm vụ và rõ mức độ nguy hiểm của chúng, lúc sắc mặt họ cũng khỏi đổi.
Thời hạn nhiệm vụ chỉ 12 tiếng đồng hồ. Đừng trong đội còn cả đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng thể nào trong thời gian ngắn mà phận "phụ nữ mang thai".
Không ai chết, nên chẳng ai rút trúng nhiệm vụ đó cả.
Điều khiến Lộc Kim Triều cảm thấy may mắn là đoàn tàu quy định rút thăm ngẫu nhiên, ít nhất cô lo vì là mới mà phân cho nhiệm vụ khó khăn nhất.
Không khí trở nên phần ngột ngạt. Gã tân binh đeo kính lộ vẻ mặt khó coi như sắp , bất lực xung quanh: “Chẳng đây là bắt chúng chịu c.h.ế.t ?!”
Giang Ánh Chi nhíu mày, Lộc Kim Triều thì âm thầm thở dài trong lòng — quả nhiên, con khi cảm thấy sợ hãi thì lý trí sẽ offline. Tân binh tên Chu Văn Bác quên mất lời cảnh báo đó của Giang Ánh Chi:
— Dù nội dung nhiệm vụ rõ ràng là chịu chết, thì cũng nhất định .
Hiện giờ lúc tranh cãi xem đoàn tàu đang đẩy c.h.ế.t , mà nghĩ xem nếu chính rút trúng nhiệm vụ đó, thì thế nào để phá giải tình huống tưởng chừng chắc chắn c.h.ế.t ?
Ánh mắt Lộc Kim Triều quét quanh một lượt. Khu phố Hoa hiểu hoang vắng, phảng phất chút âm khí lạnh lẽo, nhưng may là vẫn ở, cửa tiệm cũng vẫn mở cửa. Nếu cần mua đồ gì thì vẫn thể tìm chỗ thích hợp.
“Phải , để thành nhiệm vụ chắc chắn cần đạo cụ. Vậy tiền mua đồ tính ?” Lộc Kim Triều bên đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4895917/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.