Lộ Vãn An cảm thấy mình thật sự không trốn thoát được, mím môi, bình tĩnh bước vào, hơi cười cười nói, "Con chào cha ạ."
Cha Lộ: "???"
Cha Lộ dường như không thể tin được vào tai mình, cảm giác như ngày mai trời sẽ có bão lớn, khóe miệng hơi giật giật, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc nói với cô, "Con đã lang thang bên ngoài cả tuần rồi. Hôm nay còn biết đường về nhà?"
Lộ Vãn An biết ông từ trước đến nay chính là kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Hơn ai hết, ông rất yêu thương con gái của mình, nhưng dù gì giữa hai cha con cũng có một khoảng cách vô hình, nguyên chủ còn suốt ngày mang tâm lý phản nghịch, ăn chơi, sa đọa, nói chung chính là một đứa con phá của.
Nhưng cũng thật may mắn, nguyên chủ tuy rằng có chút bốc đồng, nhưng cô ấy lại không vô lễ với cha mẹ, chỉ là ngày thường rất ương ngạnh, cứng cỏi, lúc đi chơi thì lại đi cả mười ngày, nửa tháng. Thử hỏi làm như vậy, cha mẹ nào mà không lo lắng?
Lộ Vãn An biết tính cách của nguyên chủ là người thích nghe những lời nhẹ nhàng, nhưng cha Lộ thì không như vậy, lời nói của ông lúc nào cũng cứng rắn, uy nghiêm, điều này lại là điểm xung khắc với một cô gái có tâm lý phản nghịch như nguyên chủ. Nói ngắn gọn hơn, đó là cha cô càng cấm, cô sẽ càng làm.
Nhưng nếu muốn thực hiện tâm nguyện của nguyên chủ, việc duy trì tính cách phản nghịch này cũng không phải là ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-cuoc-choi/2710593/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.