Á! Vừa tỉnh dậy đã nói mấy câu như này là sao?!
Thiệu Dã không cần soi gương cũng biết mặt mình bây giờ đỏ bừng như quả cà chua chín. Nhưng mà bệ hạ nói thế, chứng tỏ anh ấy không mất trí nhớ nhỉ?
Hoàng hậu?
Hehehe~
Nhìn cậu cười đến mức miệng sắp ngoác đến mang tai, Bùi Quan Độ mới từ tốn buông tay khỏi má cậu, rồi hỏi: “Chẳng lẽ em không phải?”
Thiệu Dã lắc đầu nguầy nguậy.
Bùi Quan Độ hơi thất vọng, khẽ “à” một tiếng. Y ngừng lại một chút, rồi nghiêng đầu hỏi tiếp: “Vậy sao lúc nãy lại hôn tôi?”
Hừm? Nhớ kỹ dữ vậy? Bệ hạ thật sự mới tỉnh dậy à?
Thiệu Dã nghi ngờ nhìn y một cái, rồi nhỏ giọng đáp: “Vì… vì em thích bệ hạ.”
Bùi Quan Độ hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ chưa hiểu lắm: “Vì gì cơ? Ta nghe không rõ.”
Thật không nghe rõ hay là giả vờ vậy?!
Thiệu Dã hít sâu, ngẩng đầu lên, đối diện thẳng với ánh mắt của Bùi Quan Độ. Năm năm trôi qua, nhưng bệ hạ vẫn y như trong ký ức cậu, mái tóc dài màu bạc rũ xuống vai, đôi mắt sâu thẳm, vừa là đại dương, vừa là bầu trời.
Cậu nhìn thấy hình bóng mình phản chiếu trong đôi mắt ấy.
Mũi chợt cay cay, cậu nghiêm túc nói: “Em yêu anh.”
Bùi Quan Độ thoáng sững sờ.
Y đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt má Thiệu Dã, ngón tay cái lướt qua khóe môi cậu.
Rồi y khẽ cười, giọng nói dịu dàng đến mức có thể hòa tan cả ánh nắng ban mai: “Tôi cũng yêu em.”
Bó hoa hồng ngân hà trên tủ đầu giường phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182968/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.