Quần áo của Thiệu Dã bị xé rách te tua, chất lỏng trong suốt chảy dọc xuống lồng ngực săn chắc màu lúa mạch trông hệt như mật ong mới ủ.
Thứ này chính là dịch tiết từ miệng của kiến tộc. Nếu con người bị ngâm trong đó quá lâu, da sẽ bong ra khỏi cơ thể một cách dễ dàng hơn.
Thiệu Dã thấy Bùi Quan Độ đứng yên bất động, lập tức giục: “Nhanh lên nhanh lên! Không là bọn nó chạy sạch bây giờ đó!”
Bùi Quan Độ nhíu mày, lạnh nhạt phán một câu: “Bẩn quá.”
Thiệu Dã: “?”
Cậu cúi xuống nhìn theo ánh mắt của Bùi Quan Độ, đúng là hơi bẩn thật… Nhưng mà hết cách rồi! Ở đây có chỗ nào để tắm đâu chứ!
Cậu lục lọi trong túi quần, hy vọng còn sót lại tờ khăn giấy nào không. Nhưng lục hết cả bốn túi, khăn giấy thì chẳng thấy đâu, lại mò ra được một chiếc khăn tay.
Ơ? Mình lấy cái này từ đâu vậy ta? Nhìn còn có vết máu nữa chứ…
Thôi kệ! Bây giờ quan trọng là lau sạch cái đống nhầy nhụa như keo dính chó này đã!
Bùi Quan Độ cúi mắt nhìn cậu, thấy phần cơ ngực căng tràn của cậu biến dạng theo từng cử động, nhưng chỉ cần thả lỏng là nó lại đàn hồi về như cũ.
Góc trái của chiếc khăn có một hàng chữ thêu bằng chỉ vàng, xung quanh viền một vòng hoa dây. Thiệu Dã chẳng biết đó viết gì, nhưng vẫn chần chừ một chút rồi lại cẩn thận gấp gọn chiếc khăn, nhét lại vào túi quần.
Cảm giác này sao quen quen nhỉ? Thiệu Dã chớp mắt mấy cái, ngước lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182960/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.