Bùi Quan Độ cúi đầu nhìn vết thương máu me be bét trên lưng Thiệu Dã. Nội tạng bên trong thì đã hồi phục rồi, nhưng nếu trong thời gian ngắn không quay về đế quốc thì mấy vết thương ngoài da này e là phải mất một khoảng thời gian nữa mới đóng vảy và lành hẳn. Nhưng ít nhất thì trước mắt cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là mất máu quá nhiều nên cơ thể hơi yếu một chút.
Bùi Quan Độ lấy khăn tay ra lau lau tay, nhưng vết máu trên ngón tay đã khô lại, không thể lau sạch hoàn toàn. Y khẽ cau mày, gấp khăn lại rồi tiện tay nhét vào túi sau quần bò của Thiệu Dã.
Thiệu Dã: “?”
Cậu không thấy Bùi Quan Độ đang làm gì, chỉ cảm giác như có người sờ mông mình? Ơ? Đây là tình huống gì vậy? Mông cậu có bị thương đâu ta?
Tuy nơi này không có ai khác, nhưng làm vậy có hơi trắng trợn quá không?
Cậu vặn vẹo eo, nghiêng đầu ra sau liếc thử xem Bùi Quan Độ đang giở trò gì.
Còn chưa kịp nhìn rõ thì đã nghe đối phương phán một câu: “Đừng động.”
Không động nữa thì đợi lát nữa có khi mất luôn cái quần ấy chứ? Thiệu Dã thầm nhủ, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn “ờm” một tiếng, ngồi im thin thít.
Sau đó, cậu nghe Bùi Quan Độ hỏi: “Không phải bảo cậu rời đi rồi sao? Sao lại quay về?”
Thiệu Dã: “Ờm…”
Bùi Quan Độ cũng không vội, kiên nhẫn đợi cậu đưa ra lý do.
Thiệu Dã cúi đầu, nghịch mấy viên sỏi dưới đất, lí nhí đáp: “Tôi muốn xem anh ở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182959/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.