Thiệu Dã mơ một giấc mơ, trong mơ cậu đi khắp mọi ngóc ngách vực sâu, đều không tìm thấy bóng dáng Eldus, bầu trời tối tăm, cậu một mình đứng trên Đài Than Thở trống rỗng, cảm thấy một trận đau nhức dày đặc theo dòng máu lan từ tim đến toàn thân.
Thiệu Dã ngẩng đầu, nhìn về phương xa, dãy núi đen nhấp nhô dưới bầu trời tối tăm, mặt hồ gần Wingrice tràn ngập sương mù trắng xóa không tan biến suốt mấy trăm năm.
Ở đây không tìm thấy y, vậy tiếp theo mình nên đi đâu tìm y đây?
Thiệu Dã cảm thấy trong lòng trống rỗng, mỗi lần tim đập, đều như kéo căng thần kinh của anh, cơn đau đó không sắc bén, nhưng dường như cứ nhắc nhở cậu rằng, cậu không tìm thấy Eldus nữa rồi.
Sao lại không tìm thấy chứ?
Cậu hít sâu một hơi, tự nhủ trong lòng, không sao đâu, sẽ tìm thấy thôi.
Mình nhất định sẽ tìm thấy y!
Thiệu Dã không nhớ mình đã đi bao lâu, cậu leo qua núi Goodman tuyết bay đầy trời, nhảy xuống Biển Im Lặng mênh mông vô bờ, cưỡi lạc đà chạy trong sa mạc, mặt trời lặn, mặt trăng lại mọc, thoáng chốc, cành lá xanh biếc đã trở nên khô vàng, rụng đầy đất.
Khi Thiệu Dã quay lại vực sâu, Phụ Thần Fanstrol đã chết xuất hiện trước mặt cậu, ông ta nói với Thiệu Dã, vì Eldus tàn nhẫn g**t ch*t người anh của mình là Thần Bầu Trời, nên bị giam cầm dưới đáy sông Minh Hà, đến khi Thần Bầu Trời tiếp theo ra đời, y mới được tự do.
Lúc trước Eldus bị bọn họ giam cầm trên Đài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182948/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.