Thiệu Dã nhíu mày, vẻ mặt trầm tư như đang suy ngẫm điều gì sâu sắc lắm. Một lát sau, cậu lại hỏi: “Thật sự không phải người à?”
Cảm giác giống lắm luôn ấy! Thiệu Dã cúi đầu, nhìn cơ ngực bị bóp méo đến biến dạng của mình. Cách ra tay, vết lõm…, tất cả đều y hệt.
Chẳng lẽ ngoài Eldus ra, còn có một đôi tay khác đang lảng vảng trên người cậu? Thiệu Dã đang ra sức cảm nhận sự khác biệt, thì giọng nói mang theo ý cười của Eldus vang lên bên tai: “Là ta mà.”
Thiệu Dã: “……”
“Thế mà còn nói con vu oan?!” cậu tức giận kêu lên.
Cú tát vừa nãy của cậu coi như ăn vô ích rồi à?!
Eldus bình thản cười nói: “Nhưng trước đó ngươi đã vu oan cho Thần bầu trời mà.”
Thiệu Dã há miệng, rồi há miệng lần hai… Không biết phản bác kiểu gì luôn?!
Ngay lúc đó, “chát” một tiếng, mông cậu lại ăn thêm cú nữa. Lần này không đau, nhưng cậu vẫn cực kỳ không phục. Cậu nghiêm túc hỏi: “Vu oan Thần bầu trời cũng phải bị đánh sao?”
“Không phải.” Eldus thản nhiên đáp.
Thiệu Dã vừa mới thở phào, đã nghe giọng nói kế tiếp của Eldus: “Nhưng mà ta muốn đánh.”
Tròn thế này, cong thế này, nhiều thịt thế này, không đánh thì tiếc lắm.
Thiệu Dã: “……”
Rồi, vẫn không phản bác được.
Cậu giơ tay lên, xoa xoa đôi gò má hơi nóng của mình, rồi nhìn lên bức tượng thần, giọng nghi hoặc: “Thần ơi, vì sao Người lại muốn đánh con?”
Eldus không trả lời ngay, mà hỏi ngược lại: “Không cho đánh à?”
Y hỏi mà trông đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182943/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.