Ngọn lửa tím đỏ rực rỡ chiếu sáng cả Đài Thở Dài. Eldus vẫn lặng lẽ ngồi yên, mái tóc dài bạc như ánh trăng buông xõa, mềm mại tựa dòng suối lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Y ngẩng đầu, nhìn về phương xa, con kền kền mỏ lệch đang vỗ cánh cực lực, chở một thanh niên đang hùng hổ quay lại. Bóng dáng Thiệu Dã càng lúc càng gần. Khi con kền kền lượn qua không trung trên Đài Thở Dài, cậu xoay người cực ngầu, nhảy xuống đất. Chưa kịp đứng vững, cậu đã hào hứng hét lớn: “Ngài ơi, con lại đến rồi đây!”
Eldus gật đầu, nhẹ giọng hỏi:“Lại gặp rắc rối à?”
Thiệu Dã vội lắc đầu, hùng hồn tuyên bố: “Không, mọi thứ đều vô cùng suôn sẻ!”
Eldus: “…”
Y nhìn mái tóc hơi xém khét của thanh niên, rồi lại nhìn bộ quần áo bị xé rách lỗ chỗ vì mũi tên, vị Chúa tể vĩ đại của vực thẳm lựa chọn im lặng.
Thiệu Dã bước lên trước một bước, hứa hẹn đầy tự tin: “Ngài yên tâm! Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của con! Chẳng bao lâu nữa, con nhất định sẽ cứu ngài ra ngoài!”
Đôi mắt của thanh niên vẫn sáng rực, chẳng hề có chút chật vật hay tuyệt vọng nào của một kẻ bị pháp sư và tinh linh truy sát khắp khu rừng đá. Eldus chợt nảy ra một ý nghĩ hơi xấu xa, phải làm thế nào mới có thể khiến cậu ta bật khóc đây nhỉ?
Y nở một nụ cười dịu dàng, nói với Thiệu Dã:
“Vất vả cho ngươi rồi, Đại Thần Quan của ta.”
Đại Thần Quan của ta. Hehe.
Đôi mắt Thiệu Dã càng sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182937/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.