Thiệu Dã không hiểu lắm, nhưng mèo nhỏ khúc gỗ chẳng lẽ không phải là mèo nhỏ sao?
Hơn nữa sao cậu lại là khúc gỗ?
Chẳng lẽ thực ra cậu là một omega ẩn giấu, tin tức tố có mùi gỗ?
Nhưng không đến mức mùi này chỉ có thầy Bùi ngửi thấy mà cậu không ngửi thấy chứ.
Thiệu Dã cúi đầu, hít hít cổ và vai mình, không có mùi gì lạ mà.
Bùi Hành hỏi cậu: “Đang làm gì vậy?”
Thiệu Dã rất thành thật trả lời: “Ngửi xem trên người em có mùi gỗ không.”
Bùi Hành: “…”
Anh giơ tay lên, gõ nhẹ vào đầu Thiệu Dã, không đau lắm, nhưng Thiệu Dã vẫn đưa tay ôm đầu, ngẩng đầu nhìn Bùi Hành một cách ngơ ngác, sao lại gõ đầu cậu?
Sau khi gõ xong, ngón tay của Bùi Hành men theo đường cong cơ bắp của cậu rơi xuống g*** h** ch*n, giọng anh trầm thấp, có thêm vài phần từ tính so với ngày thường, Thiệu Dã hai tay bám chặt lấy tủ phía sau.
“Biết anh đang làm gì không?” Nửa thân trên của Bùi Hành nghiêng về phía trước, đôi môi mỏng nhạt màu của anh gần như chạm vào má Thiệu Dã.
“Ơ” Thiệu Dã thầm nghĩ thầy Bùi lại hỏi cậu, cậu còn muốn hỏi thầy Bùi ấy chứ! Trước sau đều không tha, thế này sắp diễn phim nhỏ đến nơi rồi!
Thiệu Dã cố gắng xoay chuyển bộ não sắp rớt mạng của mình, cậu nghĩ, thầy Bùi không phải là người có sở thích thấp kém, vậy thì bây giờ anh làm vậy chắc chắn có lý do đặc biệt, nhưng sẽ là lý do gì?
Ngón tay của Bùi Hành thon dài và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182928/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.