Đáy mắt Sở Từ long lanh đầy màu sắc, môi nhỏ hơi chu.
Con ngươi Lục Tấn hơi ám, trong lòng không quá an phận.
Tiểu cô nương lại mềm lại ngoan, hiện tại Lục Tấn không xác định được có phải Sở Từ nghĩ rằng như vậy anh sẽ không làm gì không.
Một khối bánh ngọt nhỏ.
Lục Tấn nghĩ như vậy, không nhịn được hừ một tiếng, một tay đỡ lấy Sở Từ để cô tránh bị ngã xuống dưới.
Cũng chính lúc này, Sở Từ xoay đầu qua, đôi mắt đen nhánh thanh triệt nhìn về phía anh.
Phía chân trời, vừa lúc có pháo hoa đầy màu sắc nở rộ, ánh sáng bắn ra bốn phía.
Cô mỉm cười, thanh âm nhẹ nhàng mềm mại.
"Anh, sau này chúng ta lại cùng nhau tới nơi này xem pháo hoa đi."
Lục Tấn hơi sửng sốt.
Con ngươi trầm sắc mang theo một tia mù mịt.
Sau này....?
Trong từ điển của Lục Tấn chưa từng có khái niệm "sau này", có lẽ nên nói rằng anh chưa từng nghĩ tới tương lai sau này sẽ như thế nào.
Dĩ vãng, mọi thứ trải qua đều làm Lục Tấn không còn nghĩ tới tương lai, hơn nữa anh cũng đủ thông minh, nếu muốn thì đều có thể dễ như trở bàn tay có được.
Cho nên mọi thứ đều có vẻ vô cùng không thú vị.
Lục Tấn đã từng nghĩ tới, anh có thể sống đến hai mươi tuổi, sống đến ba mươi tuổi, cũng có thể sống đến bốn mươi tuổi, hoặc là chờ đến khi anh đối với y học không còn hứng thú, liền tạm biệt những nhàm chán, tạm biệt đã từng gian khổ, đã từng huy hoàng.
"Được không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-suc-nam-than-sung-len-troi/1041524/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.