Gió đêm thổi ào ào trên đỉnh núi, trời cao nhuộm sắc đêm đen đặc, cỏ dại trải khắp con đường đi về phía chủ trạch. Vũ Vô Chính đứng cuối con đường, nhìn ánh đèn bên đầu kia làm mờ đi sắc đêm, ánh sáng mơ hồ vẽ ra bóng người bên trong phòng, tay chống cằm, cúi đầu đọc sách, khuôn mặt nghiêng dịu dàng, thân hình mảnh mai, dáng người duyên dáng.
Khóe miệng Vũ Vô Chính bất chợt lộ ra ý cười rất nhẹ, thấp giọng trách: “Đến giờ này còn chưa ngủ, đúng là… lãng phí dầu.”
Hoắc Cải giơ tay lên, khều khều tâm đèn, ánh lửa vừa tối đi lại sáng trở lại. Hoắc Cải ngáp một cái: Buồn ngủ quá… tên khốn này bị rượu chuốc chết chìm rồi hay sao, còn chưa trở lại! Có điều hứng gió đêm một lúc cũng tốt, bệnh lâu một chút, thì thời gian bên nhau cũng dài hơn phải không nào?
Đại khái nửa tháng sau chính là thời gian triều đình động thủ với sơn trại, bản thân nhất định phải tranh thủ tín nhiệm cơ bản của boss Vũ trước lúc đó, nếu không đến lúc đó boss Vũ một khi cuồng hóa biến thân quỷ súc, tiểu cúc hoa lần đầu trải sự đời của mình sẽ không chịu nổi khảo nghiệm luân phiên tập thể, nhất định sẽ máu chảy giàn giụa.
“Đáng tiếc con đường của Vạn Nhận Luân mình không thể đi được, nếu không chỉ cần lợi dụng tình tiết đã biết để tránh điểm xúc phát là được rồi. Tại sao gia khoác tấm da nhược thụ lại phải thực hiện tình tiết của cường thụ chứ!” Hoắc Cải bi phẫn cào bàn.
Con đường tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-suc-dang-nguoc-ba/1343566/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.