Chương trước
Chương sau
Vũ Vô Chính ngây ra một lúc lâu, lúc này mới gom lại thần trí vừa bị sét đánh bay khắp trời. Vũ Vô Chính xoa xoa cằm, không khỏi hiếu kỳ, tên tiểu tử này rốt cuộc nằm mơ thấy mộng đẹp gì mà lời nói mớ lại như vậy…
Trước mắt đột nhiên hiện lên hình ảnh đứa trẻ nào đó dạy dỗ ba tên lưu manh lúc đầu, lời lẩm bẩm lúc đó, thủ đoạn đó, thần thái đó… chậc chậc chậc, có thể nói là lãnh tụ lưu manh khắp thiên hạ, thủ lĩnh ác đồ toàn thế giới.
Trong chốc lát, những từ ngữ hương diễm trong tập văn ngày đó của tên nhóc này lại hiện lên trong đầu.
Vũ Vô Chính chợt cười, khóe miệng nhếch lên, nét cười càng lúc càng rõ: có gì đáng kinh ngạc đâu, tên tiểu tử này từ trước đến giờ đều không phải hạng tốt đẹp gì! Cho dù khoác tấm da thỏ trắng, bên trong thực chất lại là một con hồ ly.
Vũ Vô Chính nhắm mắt lại không nhìn đôi môi đỏ khẽ hé mở của Hoắc Cải nữa, khẽ giọng lẩm bẩm: “Ngươi chẳng biết cái gì hết, nhưng lại ra vẻ hiệp nghĩa hiểu rõ tất cả, chỉ trích người khác, tự cho mình đúng, thật nực cười vô cùng…. Vạn Nhận Luân, những lời ngươi nói lúc đầu thực sự rất đúng. Đối với ngươi, ta thực sự chẳng biết gì hết, nào dám lần nữa tự cho mình đúng, khiến ngươi chê cười.”
Hoắc Cải trải qua một giấc mộng đẹp, khi y tràn đầy hy vọng mở mắt liền bắt gặp đôi mắt mang đầy tơ máu của Vũ Vô Chính.
“Tối qua ngươi không ngủ được sao?” Hoắc Cải cố nhịn lại sự vui mừng, thăm dò hỏi.
Vũ Vô Chính nằm nghiêng, một tay chống đầu, rầu rĩ gật đầu. Suốt đêm chỉ riêng việc nghe con mèo nào đó gọi đực, còn gọi thảm thiết đến thế, là nam nhân đều không ngủ được!
Hoắc Cải vừa nhìn nhãn thần buồn bã của Vũ Vô Chính trong lòng càng chắc chắn hơn, cắn cắn môi nói: “Ta nói mớ sao?”
“Ừ.” Vũ Vô Chính nhướn nhướn mày, nói mớ là bệnh, cần phải trị!
Hoắc Cải cố làm ra vẻ áy náy hạ thấp mi mắt, nói: “Xin lỗi, ta không ngờ lại như vậy…”
Ta cũng không ngờ là như vậy! Vũ Vô Chính nghĩ lại còn rùng mình: “Lúc trước khi ta đắp chăn cho ngươi cũng không nghe thấy ngươi nói mớ, sao tối qua lại…”
Hoắc Cải ra vẻ muốn nói lại thôi rồi mới ngập ngừng: “Chắc là vì có ngươi nằm bên cạnh, biết bên cạnh có ngươi không biết tại sao lại thấy an tâm hơn nhiều. Lúc trước tuy cũng hay nằm mơ như vậy nhưng chưa từng để lộ cảm xúc ra như lần này.”
Mặt Vũ Vô Chính lập tức một lời khó tả hết, có khi có người ở bên cạnh nhìn ngươi mới kêu vui vẻ như thế, ngươi đây là có bệnh, có bệnh đấy, có bệnh đấy biết không?
Vũ Vô Chính đắn đo lúc lâu, hỏi: “Ngươi có thể nói cho ta biết tối qua ngươi nằm mơ thấy ai không?” Vũ Vô Chính cực kỳ nghi ngờ bản thân tối qua không may đi vào giấc mộng của đối phương, nếu không tại sao mình vừa ngủ bên cạnh y liền nhộn nhạo như thế.
Hoắc Cải nhìn vẻ mặt tràn đầy thâm ý của Vũ Vô Chính, lòng cho rằng hẳn kế hoạch của mình có thể nói là thuận lợi rồi, Vũ Vô Chính đã trở nên quan tâm đến thế.
Hoắc Cải lộ ra vài phần khổ sở bi phẫn, thấp giọng than thở: “Là Đông Phương Vị Minh.”
Vũ Vô Chính thở phào một hơi dài, vẫn may vẫn may, chết đạo hữu không chết bần đạo. Tuy rằng hắn không ngại cùng một mỹ nhân như Vạn Nhận Luân điên loan đảo phượng một trận nhưng hắn không muốn thử nến, roi da, luân X chút nào. Lòng báo thù của tên nhóc này quả nhiên rất đáng sợ!
Hoắc Cải vừa nhìn, biểu cảm này của Vũ Vô Chính không đúng, sao trông lại giống như thoát được một kiếp thế kia? Hoắc Cải không khỏi thấp thỏm hỏi: “Tối qua ta đã nói gì?”
Thân thể Vũ Vô Chính chợt cứng lại, cười cứng ngắc nói: “Ai ya, đến giờ này rồi cơ à, ta đi bảo tiểu nhị mang đồ ăn sáng lên.”
Hoắc Cải đưa tay kéo lại, sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc ta đã nói gì?”
“Ngươi thực sự muốn nghe?” Vũ Vô Chính khó xử đánh giá Hoắc Cải, cân nhắc khả năng sau khi mình nói thực rồi có bị giết người diệt khẩu hay không.
Hoắc Cải kiên định gật đầu.
Vũ Vô Chính ánh mắt nhìn đi chỗ khác, cuối cùng nói: “Kỳ thực ta cũng nghe không rõ lắm, nhưng tối qua ngươi cười rất vui vẻ.”
“Cười rất vui vẻ?” Hoắc Cải không thể tin nổi há hốc mồm, nhìn Vũ Vô Chính chằm chằm. Chẳng lẽ không phải là khóc rất thương tâm sao? Là ta đã kêu lầm hay là ngươi nghe lầm?
“Ừm ừm.” Vũ Vô Chính lĩnh hội sâu sắc gật đầu, nào có thể gọi là vui vẻ chứ, căn bản chính là tà mị cộng hung hăng càn quấy nha, hoàn toàn là tiểu nhân đắc chí, tà đạo thị uy.
Hoắc Cải nghĩ lại trong đầu, lập tức hiểu ra vấn đề mấu chốt, kêu lên một tiếng, thình lình kéo chăn lên, bọc lấy mình từ đầu đến chân thành một quả cầu bông mềm mềm.
Vũ Vô Chính nhìn thấy phản ứng đó của Hoắc Cải, chân thành an ủi: “Tầm tuổi ngươi nằm mơ thấy giấc mộng như thế là bình thường. Tuy rằng phản ứng đó của ngươi … khụ ừm, nếu như ngươi thực sự có nhu cầu, trước khi lên núi chúng ta có thể tìm một hoa lâu ở một đêm.”
Hoắc Cải ôm đầu trốn tránh hiện thực, xấu hổ muốn chết, người ta trộm gà không thành còn mất nắm thóc, lão tử lần này trộm gạo không thành ngay cả gà cũng bị mất luôn rồi.
Vũ Vô Chính thấy Hoắc Cải cuộn thành cục bông, run lẩy bẩy cũng rất thú vị. Nhịn không được giơ một ngón tay chọc cục bông đó lăn trên giường.
Hoắc Cải tiếp tục trốn tránh hiện thực, lăn ngang trên giường, cúi gầm đầu không để ý.
Vũ Vô Chính thay áo xong, thấy chân tay Hoắc Cải như móng rùa rúc vào trong cái mai bằng chăn, xấu xa bắt lấy, nhéo nhéo cái móng vuốt nhỏ mập mập mềm mềm, sau đó hài lòng đi xuống lầu gọi cơm. Kỳ thực tên tiểu tử này lúc xấu hổ vẫn rất đáng yêu nha.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, rùa con Hoắc Cải thò đầu ra, đập giường, cào tường, cắn góc chăn… Oa oa oa, cần mua Nguyệt quang bảo hạp, đổi lại cho lão tử hình tượng thanh thuần đáng thương!
Đợi đến lúc Vũ Vô Chính bưng cháo về phòng, Hoắc Cải đã chỉnh đốn lại bản thân, ngồi bên bàn, cười khanh khách như phần tử văn hóa biến chất.
Vũ Vô Chính có chút ngạc nhiên, vốn hắn còn định trêu y thêm mấy câu, cuối cùng chỉ hỏi được một câu: “Ngươi không ngượng ngùng nữa à?”
“Còn ra vẻ nữa chẳng phải sẽ khiến ngươi chê cười sao?” Hoắc Cải nhận lấy cháo, thong thả húp một ngụm.
Việc đã đến nước này, nghĩ nữa cũng chẳng có tác dụng gì, không đóng nổi loại hình Vũ Vô Chính yêu thích nhất thì liền làm Vũ Vô Chính thích loại hình của mình luôn. Dù sao cho dù bản thân là thiếu nam thuần khiết hay thục nam *** đãng thì cũng đều là động vật có vú đứng thẳng đi bằng hai chân mà thôi, ít nhiều gì thì ném lên giường thao cảm giác cũng giống nhau cả.
Vũ Vô Chính vỗ tay mà cười: “Ta đã nói mà, tiểu tử nhà ngươi từ trước đến nay đều lưu manh không chút giấu giếm, hạ lưu một cách đường đường chính chính, nào có vì chút chuyện nhỏ này mà bị tổn thương tinh thần.”
Hoắc Cải hắc tuyến: “Ngươi đang khen ta hay đang chế nhạo ta vậy?”
“Đương nhiên là chế nhạo ngươi rồi.” Vũ Vô Chính nói một cách thẳng thắn đường hoàng.
Hoắc Cải lườm hắn một cái, hừ hừ nói: “Còn chọc giận tiểu gia nữa, tiểu gia ngày ngày ôm ngươi ngủ.”
Vũ Vô Chính nghe vậy chau mày, vẻ mặt đau đớn: “Đừng thế chứ, sau này vợ ta ngủ ở đâu?”
“Hay là ta miễn cưỡng làm vợ ngươi vậy?” Hoắc Cải không có ý tốt mà đề nghị.
Vũ Vô Chính kiêu ngạo hất cằm: “Nằm mơ!”
Hai người nhìn nhau mà cười, sâu trong lòng bất tri bất giác cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Tuy nói như vậy, Hoắc Cải rốt cuộc cũng không bắt Vũ Vô Chính cùng ngủ nữa, vết xe đổ lúc trước đã quá thảm liệt rồi. Vũ Vô Chính tất nhiên cũng không tiện lại trèo lên giường Hoắc Cải lần nữa, phi lễ không nghe, phi lễ không nghe.
Cho nên, khi hai người hai ngày sau đi đến thành trấn cuối cùng gần với sơn trại, Hoắc Cải sau khi kiên trì không ngừng nghỉ hứng gió rét uống nước lạnh đá tung chăn lại đổ bệnh lần nữa.
Vũ Vô Chính đi mời đại phu xong, bế tên tiểu tử này mà chỉ muốn đánh cho một trận: “Ngươi con mẹ nó không đá tung chăn thì chết à!”
“Khụ khụ…” Hoắc Cải yếu ớt ôm ngực: “Chẳng bằng tối nay ngươi ngủ bên cạnh ta đi, ta sớm khỏe thì ngươi cũng sớm được siêu sinh.”
Vũ Vô Chính nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hoắc Cải, thở dài một tiếng: “Được rồi, dù sao sau khi lên núi chỗ ở của ngươi cũng phải từ từ sắp xếp, ngươi ở chỗ của ta trước vậy.”
“Từ nay về sau ta liền ở trên núi rồi?” Hoắc Cải hỏi, nhìn không ra vui buồn.
“Đúng vậy, có điều ngươi ở trên núi đừng có chạy lung tung, tránh cho vị huynh đệ nào đó nhìn thấy ngươi là lạ lại thuận tay chém.” Vũ Vô Chính ra vẻ nghiêm trọng hù dọa y.
Hoắc Cải móc từ trong hành lý của mình ra một lượng vàng và một tờ giấy, nhét vào trong tay Vũ Vô Chính: “Làm phiền ngươi trước khi lên núi mua đủ những thứ này cho ta.”
Vũ Vô Chính cầm tờ giấy, nhìn mà khóe miệng cứ giần giật: “Cái tính cậu ấm của ngươi thật là quá lắm, sao ngươi không chuyển cả nhà lên núi luôn đi.”
“Ta dù sao cũng không thể chiếm đất rồi còn ăn chực uống chờ mượn áo mượn đồ phải không nào, cho dù ngươi không có ý kiến gì nhưng ta cũng thấy ngại chứ.” Hoắc Cải ôn văn hữu lễ mà cười cười.
Vũ Vô Chính lại hỏi: “Sao y phục của ngươi còn đặc biệt ghi chú là màu đỏ và màu tím?”
Hoắc Cải thản nhiên đáp: “Ăn mặc hỉ khánh một chút để đuổi bệnh tà. Chất liệu y phục làm phiền mua thứ tốt một chút, cảm ơn.”
“Đỏng đảnh.” Vũ Vô Chính cười trách một tiếng nhưng vẫn gật đầu đi mua.
Thế là buổi tối hôm đó, hán tử toàn sơn trại đều được chứng kiến lão đại nhà mình vác một tay nải to đùng, ôm một mỹ thiếu niên sắc mặt đỏ ửng lên núi như thế nào.
Trong đại sảnh, ba vị đại đương gia đã nhận được tin tức chuẩn bị rượu thịt đón tiếp lão đại trở về.
“Các huynh đệ, đã để mọi người đợi lâu rồi.” Vũ Vô Chính giơ cánh tay vặn người, nhẹn nhàng đặt cái tay nải to đùng trên vai xuống đất.
“Lão đại, đây là…” Tam đương gia nhìn một cục trong lòng Vũ Vô Chính, hỏi.
Vũ Vô Chính nhẹ nhàng đặt Hoắc Cải bị gió núi thổi cho thoi thóp lên ghế, há há miệng, nhưng lại có chút không biết nói gì cho tốt, nói đây là huynh đệ mới đến sao? Nhưng tên tiểu tử này rõ ràng là nên đề phòng một chút, không thể coi là huynh đệ. Nói đây là một người bạn đã cứu ta sao? Nhưng để tên tiểu tử này ở đây tránh họa đã coi như là trả hết nợ ân tình rồi, không cần thiết để các huynh đệ chịu ân tình của y.
Cho nên Vũ Vô Chính cuối cùng chỉ có thể hàm hồ nói: “Đây là Vạn Nhận Luân Vạn công tử, sau này y sẽ ở trên núi luôn.”
Mấy vị huynh đệ nhìn bộ đồ diêm dúa màu đỏ của Hoắc Cải, cùng lộ ra nụ cười trong lòng đã hiểu rõ.
Hoắc Cải đứng dậy, như liễu trong gió mà hành lễ: “Kiến quá các vị đương gia, từ nay về sau xin phiền các vị chiếu cố nhiều nhiều.”
“Nào có, nào có…” Mấy vị đại hán gãi gãi đầu, có chút lúng túng, không biết có nên đáp lễ hay không.
Hoắc Cải quay đầu lại, đối diện với Vũ Vô Chính yếu ớt nói: “Lạnh”
Vũ Vô Chính mấy ngày nay đã sớm bị tên tiểu tử này sai sử thành phản xạ có điều kiện, lập tức tay chân nhanh nhẹn mở hành lý lấy ra một chiếc áo bào, khoác lên cho Hoắc Cải. Hoắc Cải giơ tay, ôm lấy áo bào, ngón tay nhè nhẹ cọ qua lưng bàn tay của Vũ Vô Chính.
“Sao tay lại lạnh thế này, không nói sớm!” Vũ Vô Chính không hài lòng chau mày. Chẳng có chút tự giác của bệnh nhân gì cả, bệnh của ngươi còn tiếp tục kéo dài thì đến bao giờ ông mới được giải thoát chứ!
Chúng huynh đệ quay đầu đi, lóa mù cẩu nhãn rồi, lão đại ngươi tú ân ái có thể nào đừng trắng trợn đến thế được không? Hả?!
“Lão đại, đồ trong tay nải to đùng này…” Nhìn thể tích đáng sợ của cái tay nải, tứ đương gia nhịn không được mở miệng.
Hoắc Cải ngượng ngùng mà hạnh phúc mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Để các vị chê cười rồi, đồ trong tay nải này đều là Vũ Vô Chính mua giúp ta, chủ yếu là sợ ở không quen, cho nên mua có hơi nhiều một chút…”
Vũ Vô Chính phụ họa gật đầu, vừa nghĩ đến trọng lượng của tay nải này không khỏi trừng mắt lườm Hoắc Cải một cái: “Phiền phức!”
“Có phiền phức không phải cũng đều có ngươi đỡ giúp ta rồi sao.” Hoắc Cải mị nhãn khẽ quét, đắc ý vô cùng, đầy vẻ đỏng đảnh làm nũng.
Vũ Vô Chính hừ lạnh quay đầu đi, tiểu tử này coi gia là cu li miễn phí rồi phải không?
Chúng huynh đệ lần nữa lại bị lóa mù cẩu nhãn, lão đại ngươi sợ người ta ở không quen đồ đạc đều mua cả một căn phòng rồi, lúc này còn giả vờ lạnh lùng chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này sao, kiêu ngạo xin tự trọng nha!
“Huynh đệ các ngươi gặp lại, nhất định có nhiều điều muốn nói, ta đi xuống trước đây, phòng của ngươi ở chỗ nào?” Hoắc Cải quay đầu lại hỏi.
Vũ Vô Chính thầm khen tên tiểu tử này thức thời, gật đầu đáp: “Được, ta sẽ tìm người dẫn ngươi đi… thôi đi, ta dẫn ngươi đi vậy.”
Nếu như người dẫn đường bị tên tiểu tử này lừa gạt khiến cho cái gì cũng phun hết ra thì không phải sẽ phiền phức sao? Vũ Vô Chính rất cảnh giác, nghĩ.
Chúng huynh đệ không biết nói gì nhìn lão đại nhà mình xách hành lý dẫn theo tân hoan, bỏ lại chúng nhân, nghênh ngang mà đi, đều cảm thấy cụm từ trọng sắc khinh bạn này có ý nghĩa hiện thực vô cùng sâu sắc.
Đi đến cửa, Hoắc Cải thấp giọng nói: “Ngươi tối nay lúc ngủ nhớ đi tắm rửa trước, đừng có đầy mùi rượu mà trèo lên giường.”
Giọng nói rất khẽ, đáng tiếc đối với người biết công phu mà nói thì lại nghe rõ mồn một. Lập tức mấy vị hán tử đều tề mi lộng nhãn, đầy vẻ sâu xa.
Vì lúc trước đã sớm thỏa thuận với nhau, cho nên Vũ Vô Chính cũng không cảm thấy câu nói này có gì không ổn, thế là gật đầu đáp: “Biết rồi, tối nay có thể ta sẽ ngủ muộn một chút, ngươi đừng đạp chăn ra nữa đấy.”
Hoắc Cải hờn mát: “Ngươi có thấy phiền không hả, câu nói này ngươi nhắc đi nhắc lại một trăm tám mươi lần rồi.”
“Ta nói ngươi có nghe không? Còn đá tung chăn ra nữa ta sẽ trói ngươi vào giường!”
“Đáng ghét, sở thích của ngươi nặng ghê.”
“Thao!”
Cuộc đối thoại tràn đầy tình cảm của hai người xa dần, ba vị đương gia quay mặt ra nhìn nhau, cuối cùng một vị nói ra tiếng lòng của chúng nhân: “Sơn trại của chúng ta từ giờ coi như có sơn trại phu nhân rồi phải không…”
“Tên tiểu tử này diêm diêm dúa dúa, trộng giống như một thố nhi gia, cũng không biết lão đại là mua về hay là cướp được, sủng đến như vậy.” Tứ đương gia phì cười nói.
“Người cũng đã mang lên núi rồi, lần này nhất định lão đại rất coi trọng, ngươi đừng có đụng chạm vào.” Tam đương gia nhắc nhở.
Tam đương gia chau mày: “Ta thực sự không thích bộ dạng bất nam bất nữ của y, lại không thể sinh con, còn dám sai bảo lão đại làm này làm kia.”
“Ai bảo người ta dáng vẻ dễ coi? Nếu như ngươi xinh đẹp, lão đại nhất định cũng sẽ làm này làm kia cho ngươi.” Ngũ đương gia cười nhạo nói.
Tứ đương gia dựng hết da gà: “Cút! Nếu như nhị đương gia ở đây tuyệt đối sẽ cho cái miệng phun đầy lời vớ vẩn của ngươi một cái tát.”
Không lâu sau, Vũ Vô Chính trở lại, hắn nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nhắc nhở huynh đệ nhà mình một chút về tính chất nguy hiểm của Vạn gia công tử: “Vạn công tử đó trước ở chỗ ta, bảo các vị huynh đệ đừng đến trêu chọc y, các ngươi cũng vậy.”
Mấy vị đương gia đối diện với Vũ Vô Chính “một lòng bảo vệ đồ ăn”, lòng đều hiểu rõ mà gật đầu: Chúng ta hiểu, chúng ta đều hiểu.
———————
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.