Vạn Tư Tề nổi trận lôi đình gây nên bạo hành gia đình, chiến quả chẳng qua chỉ khiến Hoắc Cải rên rỉ trên giường một canh giờ liền ngủ ngon lành. Cũng không biết là do cái tát của đại ca cưng đệ không ăn thua hay là cái vỏ bọc tiện thụ của Hoắc Cải quá lợi hại.
Ngày hôm sau chính là ngày thi Hương được chờ đợi, thí sinh Hoắc Cải chuyện không liên quan đến mình mà ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao ba sào.
“Ư ha~” Hoắc Cải vươn thân thể cuộn tròn ra một độ cong mềm mại. Đôi lông mày như lông vũ của chim non khẽ rung động, chậm rãi vén lên, đôi mắt ngọc mơ màng hé mở. Tia nắng rạng rỡ giờ Ngọ chiếu thẳng vào tầm mắt, chú chim non bị kinh động nhanh chóng rúc đầu trở về dj cánh, không ngừng run rẩy.
“Ha.” Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ.
Hoắc Cải day day mắt, mở ra. Chỉ thấy Vạn Tư Tề đang bày ra biểu cảm nghiêm túc tiêu chuẩn ngồi bên giường, từ trên cao thâm tình mắt đối mắt với mình.
“Tìm đệ có chuyện sao?” Hoắc Cải luân phiên đạp hai cẳng chân trắng trẻo, cái chăn đắp trên người thuận theo động tác lười nhác của y mà cuộn thành một đống lộn xộn cuối giường.
Vạn Tư Tề thản nhiên nói: “Nghe nha hoàn nói đệ vẫn chưa tỉnh, cho nên ta thuận tiện đến xem.”
“Giờ là giờ gì rồi… Ha a!” Hoắc Cải vẫn chưa hỏi xong lại ngáp một cái nữa.
Vạn Tư Tề: “Vẫn chưa tỉnh sao? Nếu như buồn ngủ quá thì đệ cứ ngủ đi.”
Hoắc Cải khẽ ngạc nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-suc-dang-nguoc-ba/1343552/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.