Hoắc Cải trong ánh nhìn chú ý của biết bao người, không biết làm gì hơn ngoài mồ hôi đẫm lưng. Y chỉ là một cha kế viết nhục văn cẩu huyết mà thôi, cũng không phải đại thần cổ phong đọc mòn thi thư, nào có thể đạt được cảnh giới cao siêu chỉ đâu đánh đó được chứ! Kho cổ văn của y chỉ giới hạn trong những câu thơ được sử dụng rộng rãi, như “Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến?” (Nếu như đời người ở bên nhau có thể đẹp đẽ như lúc ban đầu gặp, thì đã không có sự chia ly hiện tại, không có nỗi khổ thê lương khi tương tư),hoặc là mấy câu thơ hàm chứa thâm ý như “Cúc hoa hà thái khổ, tao thử lưỡng trùng dương.” (Một câu thơ của Lý Bạch, nghĩ theo ý của bạn Cải thì không trong sáng chút nào) Lúc này cứ buộc mình trong hai giây, phun ra một bài thất ngôn có liên quan đến trà, chẳng phải là chôn chết cha sao?
“Chẳng bằng đệ thêm hai chữ vào bài ngũ ngôn đã thuộc, làm thành thất ngôn, ứng phó cho qua.” Sau lưng vang lên tiếng nói thản định của Vạn Tư Tề.
Hoắc Cải trong lòng thả lỏng một chút, đúng thực là có thể như vậy, chẳng qua chỉ là thêm vào hai chữ mà thôi, so với làm gì bây giờ cũng tốt hơn. Hoắc Cải hít sâu một hơi, đang định mở miệng, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của Trần Bách Chu, lập tức cảm thấy tấm biển hoa lệ tài hèn học ít đã tha thiết vẫy tay ở phía trước.
Miệng Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-suc-dang-nguoc-ba/1343526/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.