Hoắc Cải nghiêng nghiêng đầu, hỏi: “Đệ chỉ muốn biết, tại sao huynh không trực tiếp nói với đệ mục đích của huynh, tiến hành chuẩn bị nhằm vào Trần Bách Chu không phải hiệu quả càng cao sao?”
Vạn Tư Tề trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Ta sợ sau khi đệ biết sẽ không vui, dù sao đệ… vốn không phải loại người vì lợi ích mà khom lưng uốn gối. Còn về sự chuẩn bị có mục đích rõ ràng hơn, Trần Bách Chu không phải kẻ ngốc, đệ tiếp cận ông ta là có mục đích hay không ông ta không thể nào không nhìn ra. Cho nên chuyện đến nước này vẫn không nói gì cho đệ biết, tiếp cận hay không, hoàn toàn tùy thuộc vào đệ.”
“Tiếp cận đó là chuyện cần thiết rồi! Kết giao được với Trần đại nhân, vô luận là đối với sĩ đồ của đệ hay là thương đồ của huynh đều có lợi rất lớn không phải sao?” Hoắc Cải trả lời không chút do dự. Phụng chỉ câu dẫn, quá mỹ mãn đi ta~
“Đệ không trách ta sao?” Vạn Tư Tề ánh mắt u tối.
Hoắc Cải phì cười: “Chẳng lẽ huynh hy vọng đệ ôm ngực khóc lóc tố cáo huynh sao… Đệ vẫn luôn không hiểu, tại sao huynh lại chăm sóc bảo vệ đệ chu đáo như vậy. Đến tận lúc này, đệ mới hiểu, huynh đối tốt với đệ, không phải vì đệ là đệ đệ của huynh, mà là vì đệ là con cờ của huynh. Chỉ cười đệ quá ngây thơ, lại nghĩ rằng tình cảm đó hoàn toàn là vô tư, không chút mưu lợi… Ha ha.”
Hoắc Cải nói những lời thoại sáo mòn đó diễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-suc-dang-nguoc-ba/1343525/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.