Hoắc Cải nước mắt giàn giụa: “Đệ cảm thấy vết thương thực sự không nghiêm trọng, tin đệ đi, đệ sẽ không đem nửa đời sau của bản thân ra đùa đâu.”
“Đệ thông hiểu việc đời sao?” Vạn Tư Tề cúi đầu nhìn y, một mực nhìn sâu vào hai mắt Hoắc Cải.
Hoắc Cải im lặng không nói nhìn lại, ánh mắt xoắn xuýt đó gần như muốn kết thành một cái nơ bướm giữa không trung. Y có thể nói gì? Hoắc Cải đúng là có thông hiểu, nhưng Vạn Nhận Luân lại là một tiểu bạch chính thống, nếu như y hiểu, điều đó chỉ sáng tỏ một chuyện, đó chính là giữa y và Vạn Tề Ly, còn có Đông Phương Vị Minh, thực sự có chút chuyện không thể không nói.
“Nếu như đệ đã không hiểu, vậy sao đệ biết được sẽ không có chuyện gì?” Vạn Tư Tề nhìn Hoắc Cải không nói gì, lại hỏi.
“Dù sao đệ vẫn biết!” Hoắc Cải nắm lấy tấm chăn dưới giường, mà nắm đến phát cuồng, y không thể nói dựa vào thiết lập của mình, thứ chịu đựng nhiều giày vò nhất của Vạn Nhận Luân ngoại trừ cúc hoa còn có hoàng qua (dưa chuột), cho dù có bị khuyên vàng xuyên, dây thừng buộc, kim bạc đâm đều chẳng sao hết, nói gì đến việc bị cẩu giẫm một nhát.
Vạn Tư Tề xoa xoa đầu Hoắc Cải, nhẹ giọng nói: “Đừng tùy tiện.”
Nói xong, Vạn Tư Tề đã khom người cởi thắt lưng của Hoắc Cải.
“Buông ra.” Hoắc Cải vì quá xấu hổ mà tức giận đưa ra thủ đoạn cuối cùng. Vạn Tư Tề đã quản quá rộng, nếu như ngay cả quyền tự chủ cuối cùng này cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-suc-dang-nguoc-ba/1343522/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.