Trải qua một ngày một đêm bôn ba, Vạn lão gia mới phát hiện được sự tồn tại của kẻ nhập cư trái phép.
“Ngươi sao cũng đi theo.”
“Không phải cha định ‘một nhà chúng ta’ cùng đi thăm đại ca sao?”
Vạn lão gia cũng không thể nói trong phạm vi “một nhà chúng ta” không có Vạn Nhận Luân, đành phải hàm hồ gật đầu, coi như ngầm đồng ý. Dù sao thì ván đã đóng thuyền, không đồng ý cũng chịu.
Mười ngày sau, xe ngựa của Vạn gia dừng lại trước một tòa trang viên thật lớn. Một đoàn người đã đợi sẵn trước cửa.
“Phụ thân đi đường vất vả rồi.” Giọng nói trầm thấp mà từ tính vang lên, khiến người khác không khỏi nghĩ đến mặt hồ kết băng giữa đêm đông, không một gợn sóng mà ám triều mãnh liệt.
Hoắc Cải chui ra khỏi xe ngựa, nhìn về phía giọng nói, chỉ thấy một nam tử cao lớn đứng ngược sáng trước mặt, đôi mắt thâm thúy mà sắc bén, mang theo ánh lạnh lẽo của kim loại. Đôi môi mím thành một đường thẳng tắp, có một vẻ gợi cảm đạm mạc. Chỉ cần đứng một chỗ đã có thể tỏa ra loại khí thế lạnh thấu xương, tuấn kiệt liêm hãn.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của người nào đó, Vạn Tư Tề hơi hơi quay đầu. Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, Hoắc Cải ngây ngẩn cả người, trong đầu y hiện lên hình ảnh của rất nhiều nhân vật nổi tiếng…
Như là Sesshomaru, như là Kuruchi Byakuya, như là Kaede Rukawa, như là Kunimitsu Tezuka.
(Lần lượt ở trong Inuyasha, Bleach, Slamdunk với Prince Tenis.)
“Một vị cực phẩm băng sơn công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-suc-dang-nguoc-ba/1343476/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.