Lăng Tuệ vừa bước ra khỏi khu bảo tàng liền nhận được cuộc gọi của người giữ trẻ, giọng cô ta lắp bắp từng chữ mà run sợ. 
“Cô Lăng, tôi xin lỗi, hai đứa bé đã, đã…” 
Lời nói về sau càng dồn dập không rõ chủ ý khiến Lăng Tuệ càng thêm lo sợ. 
“Hai đứa bé đã chạy mất rồi.” 
Câu vừa nói xong người giữ trẻ đã nước mắt ngắn dài, hai đứa trẻ này sao có thể tinh ranh như vậy chứ, vừa mới dọn dẹp căn phòng, ngoảnh đi một cái đã biến mất. 
Lăng Tuệ nghe xong câu gương mặt liền tái mét lại, cô cất chiếc điện thoại vào túi mà đi thẳng về khu khách sạn đã thuê. Cô vừa nhấn nút thang máy trong trạng thái hoang mang thì đằng sau đã vọng lại tiếng của hai đứa trẻ. 
“Mẹ, con ở đây.” 
Nghe được giọng mọi sự lo lắng mới được trút đi, nhưng khoảnh khắc cô vừa ngoái đầu đã nhìn thấy người đàn ông đó. 
Sắc mặt cô dần khó coi hơn, cô một bước xoay người vào trong thang máy, ngay lúc cánh cửa vừa đóng lại thì Phó Mặc Quân đã đưa tay chặn lại mà bước vào. 
Cánh cửa lúc này được đóng hẳn, trong thang máy chỉ vỏn vẹn hai người, hai đứa trẻ vẫn đứng ngoài nhìn. 
Lăng Tuệ đứng xoay người lại, giấu trọn lại mọi cảm xúc. 
“Thật làm phiền ngài Phó đưa con của tôi về.” 
Giọng nói của cô càng về sau có chút nghẹn lại, giống như bị tắc lại ở cổ họng. 
Phó Mặc Quân nắm chặt lấy tay Lăng Tuệ. 
“Lăng Tuệ, tại sao em lại rời đi?” 
Lăng Tuệ giật tay ra khỏi bàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-vo-yeu/1185310/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.