Cánh cửa đóng lại, anh thẫn thờ nhìn một lúc lâu sau đó liền rời đi.
Sáu năm, thời gian này đâu phải là một con số nhỏ. Đủ để khiến mọi thứ thay đổi.
Bước về căn biệt thự, một hơi lạnh lẽo tỏa.
Anh mở tủ đồ của Lăng Tuệ ra, đồ vật vẫn còn nguyên vẹn.
Trên giường vẫn là hai chiếc gối.
Anh lẳng lặng nhìn tờ giấy đăng kí kết hôn một lúc lâu.
Lăng Tuệ đã trở về, lần này anh tuyệt nhiên sẽ không để cô rời đi nữa.
…
Sáng hôm sau, tại tập đoàn Phó thị.
Đứa bé trai lon ton tiến vào, đám nhân viên vừa nhìn thấy liền đứng ra chặn lại.
“Cháu trai à, nơi đây là khu làm việc, sao có thể tùy tiện vào được.”
Đứa bé trai làm gương mặt đáng thương, đôi mắt sau đó cũng nhanh chóng rấm rức nước mắt, thấy vậy đám người nhân viên liền tán loạn lên vội lấy hộp khăn giấy mà vây xung quanh.
“Cháu, cháu đừng khóc nhé, ngoan, đây là khu làm việc cháu không thể vào.”
Nhân lúc nhân viên còn vây quanh Lăng Kì, Lăng Vi liền nhân cơ hội bước vào. Trước khi đi còn không quên âm thầm tặng một nút like cho đứa em trai của mình.
Cô bé vừa đi vừa mang ý nghĩ sẽ phục thù, người đàn ông đó vậy mà lại dám bỏ rơi mẹ của cô.
Dáng người nhỏ bé vượt qua mọi sự chú ý của nhân viên liền dứng lại tại cửa phòng làm việc của chủ tịch.
Cô nhón chân cố mở cửa mà bước vào.
Trên bàn, người đàn ông vẫn đang chăm chú nhìn tệp hồ sơ mà không mảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-vo-yeu/1185309/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.