Cuối cùng, Lăng Tuệ đã quyết định, tốt nhất là nên tránh anh ta càng nhiều càng tốt. Biết đâu trốn như vậy, anh ta sẽ ngộ ra được.
Thế là nguyên ngày hôm đó, cô cầm cái thẻ của Phó Mặc Quân đưa để tiêu xài thoải mái, biết đâu bản thân phá tiền của anh ta như thế, cuối cùng anh ta sẽ bỏ cô.
Chiếc thẻ đi đến đâu là quẹt đến đó, rất nhanh, số tiền mà cô đã tiêu lên tới trăm triệu, trên tay là hàng chục bộ đồ hàng hiệu.
Đến chiều, điện thoại khẽ ting một cái, Lăng Tuệ đành bỏ mấy cái túi đồ xuống, sau đó mở ra xem. Nhìn dòng tin nhắn trong đó, cô chỉ hận không thể đập nát cái điện thoại.
“Bà xã à, tiền của anh, em tiêu cả đời cũng không hết.”
Đúng vậy, Phó Mặc Quân là ai chứ, là người thừa kế duy nhất của Phó thị mà. Mức độ tăng trưởng và nguồn vốn một ngày làm ra con số chắc chắn là lên tới hàng nghìn tỉ. Sao cô có thể ngây thơ đến mức đó chứ.
Cho dù hôm nay cô có mua cả mấy căn biệt thự vẫn chưa lên tới số tiền đó.
Nghĩ đến đây, cô liền bắt một chiếc taxi đi đến khu trại trẻ mồ côi mà làm từ thiện, coi như làm cho số tiền hàng nghìn tỉ của anh ta có ích một chút.
Khi đến khu này, tâm tình của Lăng Tuệ đã tốt hơn một chút. Thuê một chiếc xe tải chở sữa, quần áo, vật liệu cần thiết đến cung cấp cho những đứa trẻ nơi này.
Thấy cô đem đồ ăn đến, mấy đứa trẻ cũng bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-vo-yeu/1185283/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.