Phong Đằng tỉnh dậy, anh nhìn quanh phòng không thấy cô liền nhíu nhẹ mày. Từ ngày cô có thai, anh thật sự luôn muốn khoá cô trong tầm mắt. Mấy khi mệt, chợp mắt một chút nhưng cũng không yên tâm nên thường giấc ngủ của anh rất ngắn.
Bước xuống giường, anh đi xuống nhà tìm cô. Thấy dì Tư nấu súp gà với bí đỏ liền gật gù.
-Thiếu phu nhân đâu rồi dì Tư?
-Dạ thiếu phu nhân ở ngoài vườn ạ.
-Ừm.
Phong Đằng khẽ gật đầu, anh bước vội ra ngoài vườn tìm cô. Lộ Nhan ngồi ở xích đu góc sân, vẫn còn mải mê ngắm nhìn những khóm hồng đỏ rực. Phong Đằng bất ngờ ngồi xuống bên cạnh, cô khế nhìn anh rồi lên tiếng.
-Sao anh không ngủ thêm một chút nữa. Dạo này, anh vất vả nhiều rồi.
-Anh có chút không yên tâm, vẫn là nên để em trong tầm mắt.
-Tôi cũng lớn rồi, cũng tự biết lo cho bản thân và cho con mà.
-Nhưng có anh lo sẽ tốt hơn.
Những lời mật ngọt này thật sự như một ngọn lửa sưởi ấm trái tim cô vậy. Bằng tất cả sự chân thành, cô đang dần cảm nhận được tình yêu to lớn của anh.
-Nghe nói anh cho người tu sửa lại nhà cho ba mẹ tôi sao?
-Ừm, nhưng mà không phải cho ba mẹ em, mà là cho ba mẹ của chúng ta.
Nhưng như vậy rất phiền đến anh.
-Chăm sóc em và làm tròn chữ hiếu với gia đình em là trách nhiệm và nghĩa vụ của anh. Để mà nói, anh phải cảm ơn ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-trai-tim-vo-yeu/3739709/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.