Phong Đằng sau buổi ăn liền đưa cô tới một studio váy cưới lớn nhất thành phố. Sự sa hoa và lộng lẫy của nó làm cô có chút rụt rè. Cô nép ra sau, nắm lấy tà áo của Phong Đằng. Lộ Nhan không quen với những nơi sang trọng như này, cô khẽ cúi đầu đưa tay kéo kéo góc của anh. Ánh mắt có chút rưng rưng vì sợ mình sẽ làm ảnh hưởng đến hình ảnh của anh.
-Phong Đằng, chúng ta có thể tới những tiệm váy cưới nhỏ hơn không? Những nơi như thế này... tôi không quen. Hơn nữa, cũng rất sợ mình đụng chạm không đúng chỗ, ảnh hưởng đến anh.
Hàn Phong Đằng quay lại, khóe môi anh khẽ cong lên một nụ cười ấm áp. Vén vài loạn tóc trên mặt cô, ánh mắt dịu dàng, yêu thương, có thêm chút nuông chiều nhìn vào ánh mắt rụt rè của cô.
-Ngoan, đây là những thứ mà em nên có. Em cứ lấy những gì mà em thích, không cần phải sợ làm ảnh hưởng tới anh. Em là vợ của anh, anh còn mong em sẽ dựa dẫm vào anh nhiều hơn nữa.
-Nhưng mà...
-Anh ở đây! Nắm lấy tay anh.
Bàn tay anh nắm lấy tay cô, một cổ ấm ấm mềm mềm tan chảy trong lòng. Lộ Nhan được anh dẫn vào trong, mọi nhân viên vừa thấy anh đã cúi đầu nghênh đón.
-Hàn tổng đã ghé ạ? Chúng tôi có thể giúp gì được cho ngài và phu nhân ạ? Chỉ cần nói phong cách mà ngài và phu nhân mong muốn, chúng tôi sẽ lựa chọn những mẫu mã đẹp nhất mang tới, làm hài lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-trai-tim-vo-yeu/3736673/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.