Đêm ấy Phong Đằng cũng không chợp mắt, anh thức suốt đêm để xử lý hết những thông tin sai lệch trong quá khứ. Anh không muốn để cô nhìn thấy những thông tin tồi tệ, không đúng về anh. Sợ rằng cô sẽ ghét bỏ anh, đến một ánh nhìn cũng không cho anh chứ đừng nói đến là cơ hội.
-Lộ Nhan, xin lỗi em... đừng ghét anh nhé...
Điện thoại vang lên, Phong Đằng nhìn danh bạ tên “Mẹ yêu” lại có chút thở dài. Anh không dám trách bà, cũng không muốn vì chuyện này mà căng thẳng với bà nhưng mà bây giờ anh cũng không biết nên nói gì với bà nữa. Để điện thoại qua một bên, anh nghĩ bản thân vẫn chưa đủ sẵn sàng để nghe bà nói chuyện. Thế nhưng tiếng chuông điện thoại mãi không dứt, hết hồi chuông này lại đến hồi chuông khác. Cuối cùng là anh đạn bắt máy.
-Con nghe thưa mẹ.
“Phong Đằng, làm sao rồi? Lộ Nhan có chịu theo con về không?”
-Không ạ, tới nhìn mặt con cô ấy còn không muốn. Nói chi là chuyện theo con về nhà.
“Là lỗi của mẹ, không ấy ngày mai con dẫn mẹ theo đi, mẹ sẽ giải thích rõ ràng với con bé.”
-Không cần đâu, dù sao thì con mới là người trực tiếp gây ra lỗi, là con không kiểm soát được cơ thể, không liên quan đến mẹ. Việc mang Lộ Nhan về cứ để con lo là được.
“Nhưng mà.”
-Được rồi, bây giờ mẹ ngủ đi.
Nói rồi anh tắt máy, dù sao anh cũng không muốn Lộ Nhan hiểu lầm mẹ anh. Chuyện này là lỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-trai-tim-vo-yeu/3730918/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.