Dọn dẹp xong mớ hỗn độn cũng là đã quá khuya. Hàn Phong Đằng nằm xuống sofa quay người ngắm nhìn cô đang say giấc nồng. Còn nói sẽ không uống rượu, xem bộ dáng của cô bây giờ kìa.
Lộ Nhan ngủ ngon lành, cô chép miệng một cái rồi bất ngờ đưa tay chỉ lên trời hét lớn.
-Hàn Phong Đằng, sao anh dám ức hiếp tôi! Anh là đồ tư bản xấu xa! Là đồ thích bóc lột sức lao động của người khác!
Không biết cô đã mơ gì mà lại mạnh miệng chửi anh như vậy. Hàn Phong Đằng tò mò bước xuống sofa, ngồi xuống bên cạnh giường nhìn cô.
-Em giỏi thật nhỉ? Còn dám mắng tôi trong mơ.
Lộ Nhan cười khì khì đưa tay chạm lên mặt anh, vỗ vỗ vài cái vào má rồi tự nhiên véo một cái.
Nhưng mà anh cũng rất đáng yêu, cũng rất tốt bụng...
Nói rồi cô dần thả lỏng tay, nằm yên ngủ ngon lành. Hàn Phong Đằng khẽ cười chỉnh lại tư thế thoải mái cho cô.
-Coi như em còn sáng suốt.
Đắp mền lại cho cô, anh quay người lại sofa. Nằm đó ngắm nhìn cô một lúc thì anh cũng dần chìm vào giấc ngủ. Đêm ấy, cả hai dường như đã ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau, Phong Đằng lọ mọ tỉnh dậy từ sớm. Anh tranh thủ làm vệ sinh cá nhân một chút. Đêm qua do thức khuya cùng một lượng chất kích thích không nhỏ khiến anh bây giờ có đau đầu. Đưa tay vỗ vỗ đầu vài cái, anh tạt nước lên mặt lấy lại sự tỉnh táo. Trở xuống nhà đã thấy dì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-trai-tim-vo-yeu/3727415/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.