Lâm Chấn Lãng thật sự khiến cho nỗi lòng của Phong Đằng bất an. Chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ yêu một ai đó nhưng anh dần nhận ra bản thân mỗi ngày một khác. Từ khi nào mà Hàn Phong Đằng anh lại quan tâm đến cảm xúc của người khác. Từ khi nào anh lại biết quan tâm đến một người, biết dõi theo từng hành động của người đó. Sẽ vui khi người đó cười, sẽ buồn khi người đó khóc. Tất cả gần như không giống với một Phong Đằng trước kia.
Lộ Nhan bước ra nhìn thấy anh thẩn thờ liền bước lại vỗ vai anh.
-Thiếu gia, anh bị sao vậy?
Hàn Phong Đằng dứt ra khỏi những suy nghĩ, anh nhìn cô rồi vội vã lắc đầu. Anh muốn che giấu những cảm xúc trong lòng, chưa muốn cô nhìn thấy.
-Không có gì đâu, chỉ là suy nghĩ một vài chuyện.
-Thiếu gia lại suy nghĩ công việc ạ? Mỗi ngày đều dốc sức bào công việc rồi, nên là những ngày nghỉ hãy để đầu óc thư giãn.
-Tôi biết rồi.
-Vậy thiếu gia nghỉ ngơi đi, tôi ra vườn phụ giúp dì Tư chăm sóc mấy cái cây.
-Ừm.
Phong Đằng quay người bước lên phòng, anh suy nghĩ rất nhiều. Đứng ngay cạnh cửa sổ, ánh mắt dịu nhẹ nhìn xuống sân vườn. Hình ảnh Lộ Nhan cười tươi trò chuyện cùng dì Tư cứ như vậy in sâu vào tâm trí anh. Nụ cười của Lộ Nhan thật sự rất đẹp, nó khiến cho trái tim anh thổn thức. Lúc này, cánh cửa biệt thự liên tục bị quấy rầy bởi tiếng chuông cửa. Phong Đằng nhíu mày khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-trai-tim-vo-yeu/3725986/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.