Hình cô cô vốn đã có chuẩn bị từ trước.
Hôm nay dù gặp ai bên cạnh Khương Vân Nhiễm, bà ta cũng nhất định hỏi han cho rõ.
Vừa để giúp Nguyễn Bảo lâm bớt lo, vừa để cho người trong ngự thiện phòng hiểu rõ thái độ của chủ t.ử họ.
Khương Vân Nhiễm không phải thích dùng bạc để đổi lấy yên ổn sao? Vậy thì cứ để nàng phá sản đi, sống thêm mấy ngày an nhàn rồi cũng hết.
Nàng đã khó sống trong cung, nếu không còn tiền bạc, liệu còn ai dám t.ử tế với nàng? Phi tần không được sủng ái, nào có mấy phần thể diện để sai khiến người ta?
Hình cô cô muốn nàng sống không yên thân, để nàng biết, dù đã là Tuyển thị, thì cũng chỉ là một con chim sẻ.
Sẻ thì mãi vẫn là sẻ, chẳng thành phượng được.
Ai dám đụng đến Nguyễn gia, đều không thể sống yên trong cung này.
Thế nhưng… chuyện không như tính toán.
Tiểu tú nương nhu nhược hôm trước, giờ lại cứng miệng đối đáp, một bước cũng không nhún.
Tới đây, Hình cô cô đã hiểu — Khương Vân Nhiễm tuyệt đối sẽ không cúi đầu.
Nếu nàng không chịu nhún, vậy thì cứ áp giải nàng về Trường Xuân cung, đến lúc đó, nếu có người hỏi đến, chỉ cần nói nàng vô lễ với phi tần cấp cao, nói lời phạm thượng, khuyên mãi không sửa.
Bệ hạ dù có nghe đến, cũng vì nể mặt Nguyễn gia, vì thương tiếc Nguyễn Tiệp dư bạc mệnh, mà không vì một tuyển thị thấp kém ra mặt bênh vực.
Nàng - Khương Vân Nhiễm, có nói khéo đến mấy, cũng không thể chối tội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-nuong-nuong-vinh-sung-bat-suy/5004792/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.