Mấy người áo lam thân hình vạm vỡ, từ hai bên đi ra, đứng chặn trái phải, hộ vệ trước sau cho Cảnh Hoa Diễm.
Trong chớp mắt, trận thế đã bày xong.
Cảnh Hoa Diễm lại không tỏ vẻ gì, dẫu sao nơi đây là nội cung hoàng thành, ban ngày ban mặt, lại ở giữa Ngự hoa viên, người qua kẻ lại, dù có kẻ muốn hành thích, cũng chẳng chọn nơi này mà ra tay.
Huống hồ, vừa rồi hắn đã liếc thấy rõ vóc người cùng búi tóc đối phương, rõ ràng chỉ là một cung nữ trẻ.
Cảnh Hoa Diễm chưa mở lời, Lương Tam Thái đã cất giọng trầm quát:
“Ai ở đó, còn không bước ra!”
Giọng của Tư lễ giám vang dội, nữ tử đang nấp sau hòn giả sơn liền giật mình, cả người run rẩy.
Nàng dùng khăn che mặt, chầm chậm bước ra nửa bước, cổ áo lộ hoa tiêu, có thể nhìn ra thân phận.
Lúc này, Lương Tam Thái mới nhận ra: không phải cung nữ tam đẳng, mà là tú nương trong cung.
Nhưng hôm nay là ngày lễ, tú nương không có phận sự xuất hiện ở đây.
Lương Tam Thái lòng đầy nghi ngờ, quát lớn:
“Khai tên họ đi!”
Nữ tử kia thân hình yếu đuối, run run chưa dám ngẩng đầu. Chỉ đến khi đưa mắt liếc về phía trước một cái, nước mắt đã như chuỗi ngọc lăn dài.
“Bộp” một tiếng, nàng quỳ rạp xuống đất, nghẹn ngào nói:
“Bệ hạ, xin cứu mạng!”
Y phục của Cảnh Hoa Diễm ai cũng nhận ra – áo đen giày Thanh Vân, cả Đại Sở chỉ có đế vương mới dám khoác sắc phục ấy.
Cho nên, việc nàng vừa liếc mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-nuong-nuong-vinh-sung-bat-suy/4799497/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.