Vương Nhị Nha giải quyết việc kia thế nào, Khương Vân Nhiễm cũng không rõ.
Nàng chỉ lo làm áo dài tay thêu hoa “Phú quý khai hoa”, chuyện xung quanh đều không hỏi đến, dáng vẻ yên ổn thật thà, là tú nương khiến người ta an tâm.
Chớp mắt đã ba ngày trôi qua.
Từ lúc nàng trở lại cung, đã mười ngày.
Tay nghề khéo léo, bước kim quen thuộc, lại từng làm nhiều với vải Cẩm Xích Hà, nên công việc trôi chảy, không chút vướng tay.
Trước ngày hẹn, nàng đã thêu xong áo.
Khương Vân Nhiễm cẩn thận kiểm tra một lượt, rồi chủ động tìm đến Hồng Tụ.
Hồng Tụ vẫn là bộ dáng không mấy vui vẻ, như có như không liếc nàng.
“Cô nương, ta mới vào cung, không quen quy củ, phiền ngươi xem giúp có chỗ nào sai sót, đỡ để Chân cô cô phải nhọc lòng.”
Hồng Tụ nghe vậy, ánh mắt dịu đi đôi chút:
“Cũng biết điều đấy.”
Cô vừa nói vừa ngồi xuống tỉ mỉ xem xét.
“Vị trí thêu châu phải giấu kim, thắt chặt nút, đừng để nổi gồ lên, nếu không mặc lên vướng víu, bị trách phạt cũng không oan. Phải thêm hai đường kim nữa, khỏi tuột chỉ.”
Tuy lời nói không mấy êm tai, nhưng động tác lại cẩn trọng, đúng là dáng vẻ Hồng Tụ quen thuộc.
Khương Vân Nhiễm chờ dặn xong, liền khẽ nhét vào tay cô một đồng bạc vụn, to bằng hạt đậu:
“Đa tạ Hồng Tụ cô nương.”
Nói lý ra, tú nương là chức nữ ti tương đương chính thất phẩm, còn Hồng Tụ chỉ là tam đẳng cung nữ, lẽ ra phải kính cẩn với Khương Vân Nhiễm.
Nhưng thân phận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-nuong-nuong-vinh-sung-bat-suy/4799494/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.