Trong cung hiện nay thiếu người, gần ba phần cung nhân trống chỗ, mà đợt tuyển mới vẫn chưa mở, ba tháng nay nhân lực đều thiếu.
Hồng Tụ là người đắc lực bên Chân cô cô, việc lớn việc nhỏ đều phải lo, bận đến chân không chạm đất.
Cô cũng không tự dẫn Khương Vân Nhiễm đi xem kho, chỉ sai một cung nữ quét dọn dẫn nàng qua kho vải.
Trên đường đi, Khương Vân Nhiễm tò mò hỏi:
“Cô nương, vì sao lại gọi Nguyễn Bảo lâm là Tiểu Nguyễn nương nương?”
Cung nữ giật mình, liếc mắt nhìn quanh, vội vàng hạ giọng:
“Nhỏ tiếng thôi.”
Khương Vân Nhiễm vốn học ở Dật Hương Các, chuyện nhìn người đoán ý là điều đầu tiên phải học. Cung nữ trước mặt này ánh mắt linh động, lời nói có phần lấp lửng, rõ là người thích ngồi lê đôi mách. Nếu là người khác, nàng đã chẳng hỏi gì.
Quả nhiên, cung nữ kia khẽ nhíu mày một cái, rồi thì thầm:
“Ngươi mới vào cung, còn chưa rõ việc trong cung đâu.”
Thấy bốn bề không có ai, cô ấy liền kể nhỏ.
Chuyện Nguyễn Hàm Chương được truy phong thành Tiệp dư, Khương Vân Nhiễm đương nhiên đã biết từ sớm – việc này chính Triệu Đình Phương ngày nào cũng nhắc đến, tin tức báo về cũng đầy đủ.
Về sau xảy ra chuyện gì, nàng cũng từng nghe qua, nhưng chỉ là sơ lược. Hôm nay nghe cung nữ kể lại, tuy lời chưa chắc toàn thật, nhưng ít nhiều cũng giúp nàng hiểu rõ tình hình trong cung lúc này.
Cung nữ tiếp lời:
“Hồi ấy Nguyễn Tiệp dư được bệ hạ sủng ái vô cùng, người thiên vị nàng lắm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-nuong-nuong-vinh-sung-bat-suy/4799493/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.