“Rắc!”
Một tiếng vỡ giòn tan x.é to.ạc màn đêm.
Trong hơi khói nghẹn ngào, mọi người trong điện đồng loạt quỳ rạp, dập đầu sát đất:
“Bệ hạ bớt giận!”
Lửa cháy ngay gần bên, mùi khói và tro hun khắp miệng mũi.
Tuy miệng cùng hô, nhưng ai nấy đều run rẩy, tiếng nói không giấu được nỗi sợ.
Cảnh Hoa Diễm nuốt khan, tay hơi buông lỏng, mảnh ngọc phỉ thúy vỡ nát nhiễm m.á.u rơi lả tả trên nền đá, vang lên những tiếng leng keng khô lạnh.
Ánh mắt hắn chợt lóe, lòng thoáng hiện lại chuyện ba ngày trước.
Sáng hôm ấy, Nguyễn Hàm Chương theo hầu thượng triều, khi treo ngọc bội song lý cho hắn, còn ngẩng đầu mỉm cười.
Ngọc ấy ngụ ý tốt lành: “Chúc bệ hạ cả đời bình an thuận lợi, vạn sự như ý.”
Khi đó, Cảnh Hoa Diễm cũng thuận miệng bảo:
“Nếu nàng thích, cứ để Nội Vụ Phủ tìm vật liệu tốt, đ.á.n.h cho nàng một chiếc giống hệt.”
Nguyễn Hàm Chương nghe thế vui vẻ khôn cùng, cười đến cong cả đuôi mắt:
“Vậy chẳng phải thiếp với bệ hạ là một đôi rồi sao?”
Nhưng ngọc bội còn chưa làm xong, lời “có đôi có cặp” cũng hóa thành lời gió thoảng.
Những lời từng nói bên gối, những ân thưởng đã hứa, giờ đều tan biến theo biển lửa.
Sắc mặt Cảnh Hoa Diễm chợt trầm xuống:
“Người của Nguyễn Trang Tần đâu? Vì sao không có ai cứu nàng? Ngọn lửa này từ đâu mà cháy lên?”
Chu tổng kỳ quỳ rạp trên đất, gắng hết sức mới ngăn được thân mình không run bần bật.
Y dập đầu, bẩm:
“Hồi bệ hạ, vừa rồi cô nương Thanh Đại có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-nuong-nuong-vinh-sung-bat-suy/4799491/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.