Bội Lan vạn phần kinh hãi.
Tuy vốn kiêu căng, cậy mình được sủng, nhưng chẳng phải kẻ ngu ngốc. Chỉ trong khoảnh khắc, bà ta đã hiểu ra, mình bị Nguyễn Hàm Chương gài bẫy.
Càng hiểu rõ, lòng lại càng kinh hãi. Trong mắt bà ta đỏ ngầu, tràn đầy nỗi sợ. Từ khi vào phủ Nam An bá, được làm nha hoàn nhất đẳng hầu hạ đại tiểu thư, bà ta chưa từng hoảng loạn đến vậy.
Miệng há to, nước miếng nhỏ giàn giụa, muốn cầu xin cũng chẳng thể thốt nên lời.
Tĩnh Tư là kịch độc, chỉ cần dính một chút là toàn thân bủn rủn, đến đầu lưỡi cũng không nhúc nhích được, nằm bẹp như người c.h.ế.t, không kêu nổi một tiếng.
Bà ta hiểu, giờ chẳng ai có thể cứu được mình. Người cuối cùng còn có thể ra tay, là Thanh Đại, cũng bị đuổi ra khỏi cung.
Là bà ta tự tìm đường c.h.ế.t.
Nguyễn Hàm Chương khẽ cười, đưa tay cởi y phục của Bội Lan.
Nàng vừa làm, vừa chậm rãi nói:
“Cô cô, ngươi hẳn muốn biết, ta làm sao biết được chuyện này, đúng không?”
Bội Lan trợn to mắt, ánh hoảng loạn hiện rõ.
Nguyễn Hàm Chương không dừng tay, vẫn nhẹ nhàng thay xiêm y của mình cho Bội Lan.
Nàng nói tiếp:
“Ngươi nghĩ xem, Nguyễn Hàm Trân vì sao phát bệnh? Vì sao ta lại bị người nhà họ Nguyễn bắt gặp, mà dung mạo lại giống cô ta như đúc?”
Bội Lan thở dốc.
Nguyễn Hàm Chương khẽ thở dài, giọng nói còn vương chút thương hại:
“Cô ta có phải nổi mẩn khắp người, đỏ ửng không tiêu, mời bao nhiêu đại phu cũng không chữa khỏi?”
Bội Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-nuong-nuong-vinh-sung-bat-suy/4799489/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.