Câu hỏi kia chạm đến tận đáy lòng Hồng Tụ.
Cô còn chưa kịp định thần, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, bước lên hành lễ với Nguyễn Hàm Chương.
Hồng Tụ đặt một miếng bánh hạt dẻ trước mặt chủ tử, thấp giọng nói:
“Sợ.”
Nói xong lại ngập ngừng, đoạn thêm một câu:
“Nhưng cũng… không đến nỗi quá sợ.”
Nói tới đây, thần sắc cô đã ổn định lại.
Hồng Tụ không đơn thuần vô tâm như Thanh Đại, từ ngày Nguyễn Hàm Chương nhập cung, cô đã âm thầm quan sát.
Chỉ trong vài hôm, cô liền nhìn ra, giữa Nguyễn Hàm Chương và Bội Lan có điều bất ổn.
Hai người không giống chủ tớ, ngược lại như có mối oán ngầm.
Chẳng phải Nguyễn Hàm Chương không ưa Bội Lan, mà chính là Bội Lan luôn lạnh nhạt với chủ tử.
Bà ta đã giấu kỹ, nhưng ánh mắt, giọng điệu đều lộ ra mấy phần khinh miệt.
Hồng Tụ nhìn ra rõ ràng: Bội Lan không thích tiểu chủ, thậm chí còn có phần coi thường.
Quả là chuyện lạ.
Trong lòng Hồng Tụ nổi lên hồi chuông cảnh báo.
Lần đầu Nguyễn Hàm Chương được triệu thị tẩm, vốn là Bội Lan và Hồng Tụ cùng đi Đan Nhược điện.
Chẳng ngờ đi chưa bao lâu, Bội Lan đã khập khiễng trở về, để một mình Hồng Tụ ở lại hầu hạ.
Từ dạo ấy, Hồng Tụ càng dè chừng hơn.
Cô càng nghi ngờ, là sau buổi thỉnh an Thái hậu lần đầu, vừa từ Thọ Khang cung trở về, tiểu chủ đã được truyền đến Càn Nguyên cung.
Lúc ấy, thương tích trên chân Bội Lan vẫn chưa khỏi, nhưng cũng không để Hồng Tụ theo hầu tiểu chủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-nuong-nuong-vinh-sung-bat-suy/4799482/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.