Từ sau buổi “trò chuyện vui vẻ” lần trước, cả Thính Tuyết cung dường như sống lại.
Mộ Dung Tiệp dư khỏi bệnh, đám cung nhân đều thở phào nhẹ nhõm, qua lại cũng thêm phần vui vẻ. Không khí u ám trước kia bị quét sạch, cả cung trở nên tươi sáng.
Tính tình Tiệp dư cũng giống Từ Đức phi, không chuộng lễ nghi rườm rà, chẳng bắt Nguyễn Hàm Chương và Vệ Bảo Lâm ngày ngày thỉnh an, chỉ dặn: có chuyện thì đến báo, không cần câu nệ.
Khúc mắc trước kia, nhờ vậy mà hóa giải.
Từ ngày vào cung, người Nguyễn Hàm Chương tiếp xúc nhiều nhất chính là Mộ Dung Tiệp dư. Trông như người ngoại tộc không hiểu lễ nghi, nhưng thật ra tâm cơ sâu sắc, trí tuệ chẳng thua gì khuê tú Trung Nguyên.
Nghe cô nói vài câu, Nguyễn Hàm Chương liếc nhìn một cái.
Bốn mắt chạm nhau, nàng khẽ chớp mắt, rồi đứng dậy nói:
“Tiệp dư nương nương nói rất phải.”
Nói đoạn, Nguyễn Hàm Chương nâng chén trà sứ xanh, mỉm cười với Cảnh Hoa Diễm:
“Bệ hạ, hôm nay là dịp khó có được, thiếp vẫn luôn ngưỡng mộ các nương nương, xin kính một chén trà để tỏ lòng cảm tạ.”
Cảnh Hoa Diễm nhướng mày nhìn nàng, khoé môi nở nụ cười ôn hòa, tay cũng nâng chén trà lên.
“Hàm Chương có lòng rồi." Hắn nói: "Ngươi thành tâm, cứ theo ý ngươi mà làm.”
Nguyễn Hàm Chương mừng rỡ:
“Tạ bệ hạ ân chuẩn.”
Hai chữ “Hàm Chương” vừa thốt ra, sắc mặt Từ Đức phi lập tức sa sầm.
Nhưng có Hoàng đế đứng ra, nàng ta chẳng tiện phản đối, Diêu quý phi còn chưa kịp mở miệng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-nuong-nuong-vinh-sung-bat-suy/4799481/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.