"Bệ hạ..." — Nguyễn Hàm Chương khẽ đặt tay lên thắt lưng người đối diện, giọng mềm nhẹ, như giận mà không phải giận — "Thần thiếp tửu lượng không cao."
Lời nàng mang chút làm nũng, lại khiến người ta muốn trêu ghẹo thêm đôi phần.
Cảnh Hoa Diễm cúi mắt nhìn nàng, đuôi mày khẽ nhướng, khóe môi cong cong:
“Thật sao?”
Chẳng chờ nàng đáp, hắn đã cúi đầu, giành lấy đôi môi nàng, như thể muốn giữ chặt nàng trong lòng.
Nguyễn Hàm Chương khẽ “ưm” một tiếng, thắt lưng mềm nhũn, hai người thuận thế ngã vào giường. Trên lớp chăn gấm, từng nếp nhăn mờ hiện vết tích hỗn loạn.
Thân người Cảnh Hoa Diễm nóng hầm hập, khiến làn da trắng mịn của Nguyễn Hàm Chương ửng đỏ. Tà áo mở hờ, để lộ xương quai xanh mảnh mai như ngọc.
"Ái phi nghỉ đủ chưa?" — Giọng hắn trầm khàn, lộ vẻ trêu chọc.
Nguyễn Hàm Chương không dám nhìn thẳng, mặt đỏ bừng, ánh mắt né tránh.
"Ái phi làm sao lại thẹn thùng?" — Hắn cười khẽ — "Trước kia cũng không thấy e dè như vậy."
“Bệ hạ!” — Nàng bật kêu, vội lấy tay che miệng hắn — “Sao người hôm nay lắm lời thế?”
Trước kia mỗi lần ân sủng, Cảnh Hoa Diễm đều lặng lẽ không nói, hôm nay lại khác lạ, cứ như người uống say.
Hắn bắt lấy cổ tay nàng, kéo tay nàng xuống dưới, hơi thở nặng nề:
“Có lẽ vì rượu...”
Lại như thì thầm:
“Cũng có thể vì nhớ nàng.”
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện,..v..v.. là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-nuong-nuong-vinh-sung-bat-suy/4799476/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.