"A Nhiễm, đừng tin ai cả, chỉ nên dựa vào chính mình!"
Lời mẫu thân năm xưa như còn bên tai, run rẩy vang vọng, khàn đặc như m.á.u nghẹn trong cổ họng. Đôi mắt người trước khi c.h.ế.t đỏ hoe, không cam lòng nhắm mắt.
Nguyễn Hàm Chương bừng tỉnh.
Trán ướt mồ hôi, hơi thở lạnh buốt, tuy đã vào tiết đầu xuân, nhưng lòng nàng vẫn như ngâm trong nước đá.
Đã lâu rồi không nằm mộng, mỗi khi tỉnh lại, tim vẫn đập thình thịch, khó yên.
Nàng nhắm chặt mắt, cố ép mình bình tĩnh, không để Bội Lan cô cô trông giữ ngoài điện sinh nghi.
Bỗng một tiếng reo vang lên ngoài cửa:
“Cô cô! Đại hỉ sự!”
Bội Lan quát:
“Câm miệng! Không biết quy củ!”
Thanh Đại bị doạ giật mình, vội thu người nhỏ lại, rón rén bước vào tẩm điện.
Rèm châu lay nhẹ sau tấm bình phong khắc hoa mẫu đơn, chỉ thấp thoáng thấy một bóng người mảnh khảnh trong chiếc bối tử màu tàng thanh.
Người đó – chính là Bội Lan cô cô theo hồi môn của Nguyễn tài nhân vào cung.
Thanh Đại ghé sát lại, dù đã cố nén, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh:
“Cô cô, bệ hạ đã lật thẻ bài tiểu chủ!”
Bội Lan không vui không giận, chỉ nhẹ đáp:
“Biết rồi.”
Nghĩ một lúc, bà dặn:
“Bảo cung nhân chuẩn bị váy áo, trâm châu. Tiểu chủ ưa nhất là áo hoa lộ tường vi, nhớ soạn sẵn cho sớm.”
“Dạ!”
Thanh Đại ngoan ngoãn đáp, nhưng vẫn không nhịn được nói thêm:
“Năm nay tú nữ vào cung không ít, tiểu chủ là người đầu tiên được lật thẻ bài. Bệ hạ thật có lòng…”
Lời ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-nuong-nuong-vinh-sung-bat-suy/4799462/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.