Chương trước
Chương sau
Trong lòng Lạc Thanh Hàn biết rõ số đạo lý mà Lâm Nam vương nói chỉ là cái cớ để ông ta đoạt quyền.

Dã tâm của đám phiên vương này đã lộ rõ.

Nhưng bọn họ đang chiếm vị thế, nếu hôm nay Lạc Thanh Hàn không thể đưa ra lời giải thích hợp lý, hắn sẽ bị buộc tội gϊếŧ cha gϊếŧ vua, sẽ trở thành mục tiêu xuất binh thảo phạt của đám phiên vương.

Các tông thân lo lắng muốn chết.

Bọn họ dựa vào quan hệ thân thích với Hoàng đế mới được phong tước vị, nhiều người trong số đó còn không nhấc nổi thanh kiếm.

Nếu các phiên vương dẫn quân vào thành thật, bọn họ còn không có khả năng phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết.

Bọn họ không muốn đánh nhau!

Có người nhịn không được đứng lên nói.

"Quan hệ giữa bệ hạ và Tiên hoàng luôn rất tốt, sao có thể làm ra chuyện gϊếŧ cha gϊếŧ vua? Chuyện này nhất định là do người khác bịa đặt hãm hại!"
Lời này lập tức khơi dậy phụ họa của một nhóm người.

"Đúng đúng! Bệ hạ trong sạch hiếu thảo, không có khả năng ra tay với Tiên hoàng!"

"Trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm!"

"Thật ra Thái hoàng thái hậu cũng chỉ suy đoán thôi, muốn biết chân tướng vẫn phải đưa ra bằng chứng xác thực."

"Đúng vậy, chỉ dựa vào một bức thư không thể định tội bệ hạ, phải có bằng chứng xác thực mới được!"

......

Các tông thân lợi dụng điểm này để cố gắng thanh minh cho Hoàng đế.

Lâm Nam vương cũng dự đoán trước được việc này.

Ông cười nói "Muốn có bằng chứng xác thực rất đơn giản, chỉ cần để Cam Phúc công công đối chất với Tiêu trắc phi, đến lúc đó sẽ biết rõ là ai nói dối, vi thần có thể mời Cam Phúc công công đến đây bất cứ lúc nào, không biết Tiêu trắc phi có tiện xuất hiện không?"
Nét mặt Lạc Thanh Hàn lạnh lùng không nói gì.

Lâm Nam vương nhấn mạnh hỏi lại.

"Không biết có thể mời Tiêu trắc phi ra mặt giải thích được không?"

Lạc Thanh Hàn "Tiêu trắc phi đã rời Thịnh Kinh rồi."

Lâm Nam vương "Thật sao? Nhưng vi thần nghe nói Quý phi hiện tại trông rất giống Tiêu trắc phi."

Quý phi có vài phần giống Tiêu trắc phi là chuyện mà ai cũng biết, các tông thân đương nhiên cũng nghe nói chuyện này, bọn họ đều cho rằng Hoàng đế yêu Quý phi là vì hắn xem Quý phi là thế thân của Tiêu trắc phi.

Nhưng bây giờ nghe giọng điệu của Lâm Nam vương, xem ra chuyện không đơn giản như vậy.

Kết hợp với những gì Lâm Nam vương vừa nói ......

Trong đầu các tông thân nảy sinh một suy đoán táo bạo, lẽ nào Quý phi và Tiêu trắc phi thật ra là cùng một người?!

Lâm Nam vương bình tĩnh nói "Ta biết mọi người không hoàn toàn tin lời ta nói, không sao cả, vẫn là câu nói đó, chỉ cần bảo Quý phi ra mặt đối chất với Cam Phúc, sự thật sẽ sáng tỏ."
Tuy Quý phi có thân phận tôn quý, nhưng cũng có thể mời nàng ra mặt đối chất.

Suy cho cùng, chuyện này thật sự quá quan trọng.

Các tông thân lần lượt thuyết phục Hoàng đế đồng ý với đề nghị của Lâm Nam vương, bảo Quý phi nương nương ra mặt giải thích.

Chỉ cần giải thích rõ ràng, hiểu lầm sẽ tự nhiên biến mất.

Lạc Thanh Hàn không lạc quan như vậy.

Đầu tiên, hắn không muốn Hề Hề lâm vào tình cảnh bị mọi người chất vấn.

Thứ hai, hắn nghi ngờ ý định thật sự của Lâm Nam vương khi muốn Hề Hề ra mặt.

Hắn đối diện ánh mắt dường như nắm chắc phần thắng của Lâm Nam vương, bình tĩnh nói.

"Quý phi không phải là con chó con mèo bên đường, nàng là ái phi của trẫm, đồng thời là công chúa của Nam Nguyệt, há có thể để ông gọi là tới, đuổi thì đi?"

Lâm Nam vương nhướng mày "Bệ hạ đang muốn bảo vệ Quý phi sao?"

Lạc Thanh Hàn chậm rãi đứng lên "Trẫm không bảo vệ bất kỳ ai, trẫm sẽ đích thân đến hỏi rõ Quý phi, dù kết quả thế nào trẫm cũng sẽ cho các vị một lời giải thích, mong các vị ở đây đợi một lát."

Lâm Nam vương hiển nhiên rất không hài lòng với kết quả này.

Ông còn muốn nói nữa, nhưng Lạc Thanh Hàn lại không nhìn ông, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.

Lâm Nam vương lập tức đứng dậy, muốn đuổi theo nhưng bị cấm vệ chặn lại.

Triệu Hiền cung kính nói "Bệ hạ đã nói, mong các vị đợi một lát."

Lâm Nam vương chỉ có thể miễn cưỡng lùi bước.

Ông siết chặt tay thành đấm, ở phía sau hét lên với bóng lưng của Hoàng đế.

"Bệ hạ đừng quên thân phận của mình, có thể hiện tại Tiên hoàng đang ở trên trời theo dõi ngài, hy vọng ngài không làm gì khiến Tiên hoàng thất vọng!"

Bước chân Lạc Thanh Hàn không hề dừng lại, bóng lưng cao lớn của hắn nhanh chóng biến mất trong màn đêm dày đặc.

......

Tiêu Hề Hề định rời Thịnh Kinh với Phương Vô Tửu trong đêm, đến Nam Nguyệt cứu sư phụ.

Trong lúc Bảo Cầm đi lấy y phục, Tiêu Hề Hề từ phía sau đánh Bảo Cầm bất tỉnh.

Nàng bế Bảo Cầm lên, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường thấp bên cạnh.

Phương Vô Tửu "Muội có thể nói cho cô ấy biết chuyện, cô ấy nhất định sẽ đứng về phía muội, muội không cần đánh cô ấy bất tỉnh."

Tiêu Hề Hề nhẹ nhàng thở dài.

"Sau khi chúng ta đi, Hoàng thượng sẽ điều tra kỹ càng, phát hiện Bảo Cầm cố ý để ta đi, Bảo Cầm nhất định sẽ bị phạt. Ta không muốn chuyện này xảy ra. Bây giờ ta đánh em ấy bất tỉnh, lúc em ấy tỉnh lại sẽ có lý do thoát tội, sẽ không bị phạt."

Phương Vô Tửu liếc nhìn màn đêm bên ngoài, nhắc nhở nói "Thời gian của chúng ta không nhiều."

Tiêu Hề Hề mở tủ, lấy váy đen mặc vào. Nàng cởi bỏ hết trang sức trâm cài trên đầu, chỉ dùng một chiếc khăn xanh đậm đơn giản để quấn tóc.

Lão Vương nhẹ nhàng nhảy từ cửa sổ vào, kêu meo meo hai lần với họ.

Phương Vô Tửu lấy hết cá khô trong tay áo đặt trước mặt Lão Vương, sờ sờ cái đầu nhỏ tròn trịa của nó.

"Chúng ta sắp đi rồi, có lẽ rất lâu nữa chúng ta mới gặp lại."

Lão Vương ngậm một con cá khô nhỏ trong miệng, trợn tròn mắt nhìn y, hoàn toàn không hiểu người này đang nói gì.

Tiêu Hề Hề đeo túi vải xanh hoa nhỏ sau lưng, đồng thời cầm một thanh kiếm.

"Chúng ta đi thôi."

Phương Vô Tửu liếc nhìn thanh kiếm trong tay nàng, cũng không hỏi gì, lặng lẽ cùng nàng ra ngoài.

Hai người dùng khinh công để trốn đội Ngọc Lân vệ tuần tra, âm thầm rời khỏi cung Vân Tụ.

Tin Thái hoàng thái hậu qua đời vẫn chưa truyền vào cung, trong cung vẫn rất yên tĩnh.

Trong đêm, hai bóng người nhanh chóng tiến về phía trước như bóng ma.

Hai người chuẩn xác tránh khỏi tất cả cấm vệ, tiến thẳng đến cổng thành.

Một cỗ xe ngựa vận chuyển nước thải sắp xuất cung, Phương Vô Tửu và Tiêu Hề Hề nhân lúc người khác không chú ý, trốn dưới gầm xe ngựa.

Hai người bám vào đáy xe như nhện, theo xe ra khỏi cổng cung.

Khi xe chở nước thải dần rời khỏi cổng cung, Phương Vô Tửu cố ý ném một viên sỏi tạo ra tiếng động, khiến thái giám vận chuyển xe chở nước thải hoảng sợ, lập tức dừng lại nhìn xung quanh xem có phải có thứ gì đó không?

Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu tận dụng thời cơ này, lặng lẽ rời khỏi gầm xe, cơ thế lướt qua, nhanh chóng biến mất trong màn đêm rộng lớn.

Hai người quay về tiểu viện nơi Phương Vô Tửu đang sống trong thành.

Tiểu viện rất yên tĩnh.

Trong nhà không sáng đèn, rõ ràng người trong nhà đã ngủ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.