Chương trước
Chương sau
Trong thái miếu, đèn đuốc sáng trưng.

Các tông thân biết Lâm Nam vương đang đến, lần lượt đứng dậy, rướn cổ nhìn về phía cửa.

Chỉ có Hoàng đế không có động tĩnh gì.

Khi Lâm Nam vương bước tới cửa sảnh phụ, ông bị Triệu Hiền chặn lại.

Triệu Hiền đích thân lục soát người Lâm Nam vương một cách cẩn thận.

Trong ủng của Lâm Nam vương tìm thấy một con dao găm.

Ông không hề hoảng loạn, bất lực giải thích.

"Đây là thứ bổn vương dùng tự vệ."

Triệu Hiền không đi sâu nghiền ngẫm câu này là thật hay giả, hắn đưa con dao găm cho cấm vệ bên cạnh rồi chắp tay với Lâm Nam vương.

"Vương gia, thứ cho mạt tướng mạo phạm, con dao găm này sẽ tạm thời giao cho chúng thuộc hạ bảo quản, chừng nào ngài đi, chúng thuộc hạ sẽ trả cho ngài."

Lâm Nam vương "Các ngươi quá cẩn thận rồi."
Triệu Hiền "Cẩn thận vẫn là trên hết."

Lâm Nam vương không nói gì nữa, đi vào bên trong sảnh.

Lúc ông thấy các tông thân đứng đầy sảnh, cũng không ngạc nhiên, hành lễ với vị đế vương trẻ tuổi ngồi phía trên.

"Vi thần bái kiến bệ hạ."

Lạc Thanh Hàn sai người ban cho ông một chỗ ngồi.

Sau khi Lâm Nam vương ngồi xuống, những người khác cũng ngồi theo, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Lâm Nam vương.

Dù bị rất nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm nhưng Lâm Nam vương lại không hề thấy lo lắng hay bất an.

Ông vội hỏi "Không biết vi thần có thể gặp Thái hoàng thái hậu không? Nghe tin Thái hoàng thái hậu bệnh nặng, vi thần rất lo lắng, rất muốn thăm nương nương một lát."

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Hoàng tổ mẫu đã qua đời rồi."

Lâm Nam vương sửng sốt, rất kinh ngạc "Sao nhanh thế?"

Nét mặt kinh ngạc của ông dường như không hề ra vẻ, xem ra ông thật sự không ngờ Thái hoàng thái hậu lại qua đời sớm như vậy.
Đôi mắt ông nhanh chóng đỏ lên, khuôn mặt lộ rõ vẻ buồn bã.

"Thế mà vi thần không được gặp Thái hoàng thái hậu lần cuối."

Lạc Thanh Hàn "Hoàng tổ mẫu đi rất thanh thản, hoàng thúc bớt đau buồn."

Lâm Nam vương dùng ống tay áo lau nước mắt "Vi thần nhất thời không kiềm được cảm xúc, khiến bệ hạ chê cười rồi, Thái hoàng thái hậu qua đời, người đau buồn nhất hẳn là ngài mới phải, phải là vi thần an ủi ngài mới đúng, sao có thể để ngài an ủi ngược lại vi thần? Vi thần thật là đáng chết."

Lạc Thanh Hàn "Quả thật trong lòng trẫm rất buồn, vốn dĩ trẫm không có nhiều người thân, bây giờ lại thêm một người nữa mất đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, trẫm thật sự sẽ trở thành kẻ cô độc."

Lâm Nam vương vội an ủi "Bệ hạ đừng nói như vậy, ngài còn có vi thần, vi thần mãi là người nhà của ngài."
Lạc Thanh Hàn nghiêm túc nhìn ông "Nếu người là người nhà của trẫm, sao lại dẫn theo nhiều binh mã như vậy đến trước cổng thành? Dù lo lắng cho bệnh tình của hoàng tổ mẫu, muốn đến gặp bà ấy lần cuối, cũng không cần dẫn theo nhiều binh mã vậy chứ?"

Cuối cùng cũng đến trọng điểm!

Các tông thân có mặt đều dỏng tai lên, nín thở chờ đợi trả lời của Lâm Nam vương.

Nét mặt Lâm Nam vương trở nên phức tạp.

Ông thở dài một tiếng.

"Nói thật thì chúng ta cũng không muốn dẫn nhiều binh mã như vậy đến Thịnh Kinh. Dù sao làm vậy cũng rất dễ gây hiểu lầm. Nhưng đây là mệnh lệnh trước khi lâm chung của Thái hoàng thái hậu, bà ấy sai người gửi thư cho chúng ta, nói nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của Tiên hoàng không phải do bệnh, mà là bị người khác hại. Hung thủ rất có thể đang ẩn náu trong hoàng cung, hơn nữa còn có quan hệ với bệ hạ. Tránh để hung thủ trốn thoát, chúng ta mới phải dẫn theo nhiều binh mã."

Lời này vừa nói ra, mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Quả thật từng có người nghi ngờ cái chết của Thịnh Vĩnh Đế có ẩn tình, nhưng bọn họ không có bằng chứng xác thực, không thể truy cứu sâu hơn. Hơn nữa, khi tân đế dần ngồi vững ngôi vị của mình, chuyện của Thịnh Vĩnh Đế cũng dần bị lãng quên.

Nào ngờ chuyện này bị lật lại vào lúc này.

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi "Người nghi ngờ trẫm gϊếŧ vua gϊếŧ cha, mưu đồ soán vị? Chứng cứ đâu?"

Lâm Nam vương lấy một lá thư từ trong tay áo.

"Đây là thư do chính tay Thái hoàng thái hậu viết khi còn sống, bà ấy nhờ một thái giám tên là Cam Phúc chuyển thư này cho chúng ta, nhờ chúng ta giúp tra rõ chân tướng chuyện Tiên hoàng băng hà. Vi thần tin Thái hoàng thái hậu sẽ không lấy chuyện này ra đùa. Hơn nữa, vị thái giám tên Cam Phúc đó còn cung cấp cho chúng ta một số manh mối. Hắn từng là đại thái giám bên cạnh Tiên hoàng, biết rất nhiều chuyện về Tiên hoàng. Theo những gì hắn nói, vào đêm Tiên hoàng băng hà, Tiêu trắc phi đang ở trong cung Vị Ương đột nhiên biến mất. Tuy sau đó có tin tức Tiêu trắc phi đã chết nhưng đó chỉ là tin đồn. Trên thực tế, Tiêu trắc phi thật sự không có chết, nàng chỉ thay đổi thân phận và ngoại hình rồi trở về bên bệ hạ mà thôi."

Lâm Nam vương vừa nói xong, sắc mặt Lạc Thanh Hàn tối sầm lại.

Tất cả tông thân có mặt đều choáng váng.

Tiêu trắc phi chưa chết? Nàng đã trở lại?

Lượng thông tin này quá nhiều!

Lâm Nam vương dường như không để ý ánh mắt lạnh lùng của Hoàng đế. Ông mở thư trong tay ra, hai tay đưa nó cho Hoàng đế.

"Mời bệ hạ xem qua."

Lạc Thanh Hàn không đưa tay nhận thư.

Lâm Nam vương thấy vậy cũng không tức giận, chỉ mỉm cười bất lực rồi đưa thư cho các tông thân.

Các tông thân cùng nhau xem nội dung trong thư.

Nhìn chữ viết trên thư, quả thật là do Thái hoàng thái hậu viết. Cuối thư còn đóng dấu ấn riêng của Thái hoàng thái hậu.

Nội dung thư về cơ bản giống như những gì Lâm Nam vương nói.

Thái hoàng thái hậu nghi ngờ Thịnh Vĩnh Đế bị người khác hại chết, mà người hại chết ông rất có thể là Tiêu trắc phi.

Còn tại sao Tiêu trắc phi lại muốn gϊếŧ Thịnh Vĩnh Đế?

Đương nhiên là giúp Thái tử lên ngôi.

Nói cách khác, Tiêu trắc phi chắc chắn đã được Lạc Thanh Hàn chỉ thị, mới dám to gan xuống tay với Thịnh Vĩnh Đế.

Thái hoàng thái hậu muốn trả thù cho Thịnh Vĩnh Đế, nhưng bà đã già yếu, bị giam lỏng tại thái miếu, không thể trả thù cho con trai mình, chỉ có thể nhờ phiên vương các nơi ra tay giúp đỡ, đòi lại công bằng cho Thịnh Vĩnh Đế!

Sau khi đọc nội dung thư, vẻ mặt các tông thân thay đổi muôn màu muôn vẻ.

Con trai gϊếŧ cha, kết quả mẹ của cha muốn báo thù, muốn gϊếŧ cháu của mình.

Tóm tắt bốn chữ —

Vòng tròn hỗn loạn!

Nói đi cũng phải nói lại, nếu Thái hoàng thái hậu nói là sự thậ,t vậy thì việc ba phiên vương dẫn quân về kinh là chính đáng.

Gϊếŧ cha gϊếŧ vua là tội danh dù đặt vào thời điểm nào cũng không thể chấp nhận được.

Lâm Nam vương rõ ràng cũng biết điều này.

Lần này bọn họ có cớ xuất binh, dù chuyện này có được lịch sử ghi lại, thì cũng là bọn họ có lý, bọn họ không chột dạ gì cả!

Lâm Nam vương "Vốn vi thần muốn tìm hiểu rõ chuyện này với Thái hoàng thái hậu, tiếc là bà ấy đã đi trước một bước. Nếu như vậy, vi thần ở đây xin hỏi ngài lần nữa, Tiên hoàng có thật là bị ngài hại không?"

Lạc Thanh Hàn không trả lời mà hỏi lại "Phải thì sao? Không phải thì sao?"

Lâm Nam vương "Nếu không phải, đương nhiên mọi người vui mừng. Nếu phải, hy vọng bệ hạ chủ động thoái vị, nhường ngôi cho người xứng đáng hơn. Kẻ gϊếŧ cha gϊếŧ vua thì không xứng ngồi trên ngai vàng."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.