Chương trước
Chương sau
Ôn Cựu Thành yếu ớt nhìn y "Đây là cách huynh đối xử với người bệnh sao?"

Phương Vô Tửu "Đừng xem thường thức ăn thừa, đệ nên mừng vì người ăn cơm ở đây là ta và Thượng thống lĩnh. Nếu đổi lại là sư muội, một giọt canh cũng không chừa cho đệ."

Ôn Cựu Thành "......"

Ngự thư phòng trong hoàng cung ở thành Thịnh Kinh.

Hắt xì!

Tiêu Hề Hề đột nhiên hắt hơi.

Lạc Thanh Hàn đang cầm bút phê tấu chương bên ngoài ngừng lại.

Đại thần Nội các đang nghị sự đều vô thức hạ giọng.

Từ khi biết Quý phi mỗi ngày đều ngủ ở phòng trong, ban đầu mấy đại thần này còn hơi kinh ngạc, nhưng dần dần trở nên tê dại, bây giờ đã quen rồi.

Chẳng phải ngủ thôi sao? Chỉ cần nàng không can chính, nàng thích ngủ sao cũng được!

Nàng ngủ sập giường cũng chẳng sao!

Lạc Thanh Hàn bảo các đại thần tiếp tục nghị sự.
Hắn đặt bút xuống, đứng dậy vòng qua bình phong, đi vào phòng trong, thấy Hề Hề đang xoa mũi.

Hắn hỏi "Nàng bị cảm lạnh rồi sao?"

Tiêu Hề Hề vội xua tay phủ nhận.

"Không có không có, ta chỉ cảm thấy mũi hơi ngứa, nhịn không được hắt hơi thôi, chàng xem, chẳng phải ta không sao rồi ư?"

Lạc Thanh Hàn nhìn nàng từ trên xuống dưới, thấy sắc mặt nàng tuy hơi tái nhợt, nhưng tinh thần lại rất tốt, hắt hơi một cái xong thì không hắt hơi nữa, cũng không có biểu hiện gì khác.

Xem ra cái hắt hơi vừa rồi chỉ là ngẫu nhiên.

Lạc Thanh Hàn thấy yên tâm, xoa xoa đầu nàng, thấp giọng nói.

"Vậy nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta đi làm việc, có gì thì gọi ta."

Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn, đáp "Ừ ừ!"

Lạc Thanh Hàn vòng qua bức bình phong, trở lại vị trí, tiếp tục xử lý tấu chương.

Các đại thần đều cúi đầu bận việc của mình, không có ý định dò thám cuộc sống riêng tư của Hoàng đế và Quý phi.
Thành Vạn Hải không ngừng truyền chiến báo về.

Tiêu Lăng Phong đã dẫn quân đến thành Vạn Hải, có viện binh, lực lượng quân sự ở thành Vạn Hải tăng lên rất nhiều.

Nhưng không biết phía bên nước Thiên Đảo xảy ra chuyện gì.

Hạm đội của nước Thiên Đảo chủ động rút lui, giữ khoảng cách với cảng tàu ở thành Vạn Hải.

Những hạm đội đó dù không hoàn toàn rời đi, nhưng cũng không có ý định tiếp tục giao chiến với Đại Thịnh.

Vì bọn họ không ra tay, Tiêu Lăng Phong cũng không chủ động xuất chiến, dù sao Đại Thịnh cũng thiếu kinh nghiệm chiến đấu trên biển, kém xa nước Thiên Đảo, miễn cưỡng khai chiến chỉ làm Đại Thịnh mất nhiều hơn được.

Địch không động, ta không động.

Hai bên đang ở trong thế cân bằng mong manh.

Chỉ cần chiến tranh chưa kết thúc, lương thảo sẽ tiếp tục được đưa đến thành Vạn Hải.
Đây là một khoản chi phí lớn, may là thành Vạn Hải kiếm được rất nhiều tiền kể từ khi mở cửa giao thương hàng hải, thuế đóng hàng năm đủ để trang trải lương thảo, có thể xem như cân bằng thu chi.

Đại thần Nội các suy đoán tình hình hiện tại của thành Vạn Hải thông qua phân tích chiến báo, bọn họ lăn lộn quan trường bao nhiêu năm, đại khái đoán được nội bộ nước Thiên Đảo xảy ra vấn đề, cho nên nước Thiên Đảo mới đơn phương thu hẹp tiền tuyến.

Còn cụ thể nội bộ xảy ra vấn đề gì?

Chẳng có gì ngoài tranh quyền đoạt lợi.

Hiện giờ ngồi chờ xem đến cuối cùng thế lực nào ở nước Thiên Đảo sẽ giành chiến thắng?

Trọng tâm thảo luận của các đại thần dần chuyển từ chiến tranh sang phân chia quyền lực ở nước Thiên Đảo.

Nhìn bề ngoài, quyền lực lớn nhất ở nước Thiên Đảo đương nhiên là Hoàng đế, nhưng nước Thiên Đảo là một quốc gia tin vào thần biển. Nếu đã có tín ngưỡng, đương nhiên sẽ có tôn giáo, người đứng đầu tôn giáo là Quốc sư đại nhân, chiếm giữ địa vị cực cao ở nước Thiên Đảo.

Uy tín của Quốc sư trong lòng dân chúng không hề thấp hơn Hoàng đế.

Chuyện này tạo mối đe dọa lớn cho quyền lực của Hoàng đế trong lòng dân chúng.

Hoàng đế của nước Thiên Đảo dù khoan dung thế nào thì trong lòng nhất định cũng sẽ kiêng dè vị Quốc sư này.

Và ngược lại.

Từ đây có thể suy ra, hiện giờ nội bộ nước Thiên Đảo xảy ra mâu thuẫn, khả năng cao là bắt nguồn từ hai người này.

Bây giờ chỉ có thể chờ xem ai là người chiến thắng cuối cùng?

Đương lúc các đại thần thảo luận sôi nổi thì Thường công công bước nhanh vào, trên tay cầm một khay đỏ có đặt một phong thư.

Các đại thần dừng thảo luận.

Ai nấy đều đồng loạt nhìn phong thư đó.

Lẽ nào lại là chiến báo khác được gửi về từ thành Vạn Hải?

Thường công công cung kính nói "Khởi bẩm bệ hạ, đây là cấp báo từ thành Phù Phong, bây giờ ngài có muốn xem không?"

Lạc Thanh Hàn "Mang tới đây."

Thường công công hai tay dâng khay tới trước mặt Hoàng đế.

Lạc Thanh Hàn duỗi bàn tay phải khớp xương rõ ràng của mình, cầm cấp báo lên.

Sáp đỏ trên phong bì còn nguyên, có nghĩa là từ lúc gửi đến nay chưa hề bị ai mở ra.

Lạc Thanh Hàn cầm dao rọc giấy bên cạnh mở phong bì, lấy tờ giấy viết thư mỏng ra.

Tờ giấy dày đặc chữ viết.

Lạc Thanh Hàn đọc không sót chữ nào.

Hắn đặt thư sang một bên, ngẩng đầu nhìn các đại thần.

Các đại thần mong mỏi nhìn Hoàng đế, chờ Hoàng đế nói rõ nội dung cấp báo.

Nếu đã là cấp báo, thì đây chắc chắn là một chuyện cực kỳ quan trọng, ai nấy đều quan tâm.

Không chỉ có các đại thần này, mà cả Tiêu Hề Hề ở sau bức bình phong cũng rất quan tâm.

Nàng vừa định chợp mắt thì chợt nghe thấy Thường công công nhắc tới thành Phù Phong, tức thì nàng không còn buồn ngủ, cả người trở nên căng thẳng.

Lẽ nào thành Phù Phong xảy ra chuyện gì?

Đại sự huynh, nhị sư huynh và cả nhóm người Thượng Khuê đều ở thành Phù Phong, nếu thành Phù Phong xảy ra chuyện, bọn họ có bị liên lụy không?

Giọng lạnh nhạt của Lạc Thanh Hàn vang lên trong ngự thư phòng.

"Trong thành Phù Phong xuất hiện phản quân Thiên Môn."

Câu nói đơn giản này đã làm những người có mặt ngỡ ngàng.

Tiêu Hề Hề nhảy xuống giường xỏ giày, chạy ra phía sau bình phong.

Nàng dựa vào bình phong lắng nghe.

Một đại thần vội hỏi "Tại sao trong thành Phù Phong lại có phản quân? Vi thần nhớ Quận thú Giản Thư Kiệt của quận Lộc An sống ở thành Phù Phong, nếu trong thành xuất hiện phản quân, lẽ nào Giản Thư Kiệt không quản sao?"

Lạc Thanh Hàn lạnh giọng nói.

"Phản quân có ý định bắt cóc Quận thú Giản Thư Kiệt, muốn dùng cách bàng môn tà đạo để thay thế Giản Thư Kiệt, khống chế cả quận Lộc An. Bây giờ âm mưu của bọn chúng bị diệt trừ, tất cả phản quân trong thành Phù Phong đã bị bắt về quy án. Nhưng môn chủ Thiên Môn và vài tâm phúc đã chạy thoát, đến giờ không biết tung tích."

Còn chuyện phản quân tại sao bại lộ và bị bắt thế nào thì Lạc Thanh Hàn chỉ nói sơ sài.

Các đại thần thở phào nhẹ nhõm.

May là kế hoạch của phản quân không thành công, nếu không cả quận Lộc An sẽ rơi vào tay phản quân, đây không chỉ là tổn thất lớn đối với triều đình mà còn tạo ra một mối đe dọa lớn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.