Chương trước
Chương sau
Phương Vô Tửu ngạc nhiên "Sao hoa Hải Sinh lại ở Tự Tại Quán?"

Hiếm khi có chuyện mà ngay cả Phương thái y cũng không biết, Thượng Khuê không khỏi cười toe toét.

Hắn đắc ý nói "Ta nghe tiểu đạo sĩ trong đạo quán nói hoa này là của một khách hành hương đến gặp lão thần tiên để lại, vị khách đó cao lớn vạm vỡ, mặt đầy râu."

Phương Vô Tửu nhất thời nhớ ra.

"Người đó là Quản Doanh."

Thượng Khuê gật đầu "Chắc là ông ta."

Hắn giải thích đại khái quá trình tìm hoa Hải Sinh.

Quản Doanh đã tặng hoa Hải Sinh này cho lão thần tiên.

Hoa Hải Sinh tuy quý giá nhưng đối với người bình thường lại không có tác dụng gì, lão thần tiên cũng không dùng đến nó, bèn sai người cất nó như vật sưu tầm.

Nào ngờ Quận thú Giản Thư Kiệt đột nhiên làm phản, khiến Thiên Môn trở tay không kịp, cộng thêm lượng lớn quân đội đột ngột xuất hiện trong thành, hai phía tấn công cùng lúc, người Thiên Môn phải rút lui, không còn cơ hội chiến thắng.
Lão thần tiên không muốn bị kẹt ở thành Phù Phong, để mặc người khác bắt mình nên lão đành phải cắt đuôi thoát thân, dẫn theo mấy tâm phúc vội vã chạy trốn.

Bọn chúng đi quá vội nên gần như không kịp lấy thứ gì.

Hoa Hải Sinh cứ thế bị bọn chúng bỏ quên trong góc xó.

Mãi đến khi Thượng Khuê dẫn Ngọc Lân vệ đến lục soát mới đào nó ra.

Thượng Khuê nói đến đây, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.

"Lúc chúng ta đến Tự Tại Quán thì toàn bộ đạo quán đã bị quân đội bao vây. Vốn ta còn nghĩ quân đội do Quận thú phái đến, nhưng sau đó ta nói chuyện với tướng lĩnh của bọn họ, mới biết bọn họ được điều đến từ trại Bạch Hổ. Ta nhớ trại Bạch Hổ đóng quân gần Thịnh Kinh, hơn nữa chỉ có Hoàng thượng mới có quyền điều động. Tại sao bọn họ lại đột nhiên xuất hiện ở thành Phù Phong?"
Phương Vô Tửu cười khẽ "Đáp án không phải quá rõ rồi sao? Bọn họ đương nhiên nhận lệnh đến thành Phù Phong diệt trừ phản quân."

Thượng Khuê ngày càng khó hiểu "Làm sao Hoàng thượng biết ở đây có phản quân? Lẽ nào Hoàng thượng biết bói quẻ đoán tương lai à?"

Phương Vô Tửu chậm rãi nói.

"Ban đầu ta đến thành Phù Phong là để điều tra tung tích của Thiên Môn. Hoàng thượng cũng biết chuyện này. Với tính cách của Hoàng thượng, nếu ngài ấy biết trong thành Phù Phong có khả năng có phản quân, sao có thể bỏ qua được? Nếu ta đoán không lầm, hẳn là Hoàng thượng sớm đã lệnh cho người âm thầm lẻn vào thành Phù Phong. Sở dĩ kế hoạch của chúng ta diễn ra suôn sẻ như thế, hẳn là nhờ người mà Hoàng thượng phái đến âm thầm trợ giúp."

Thượng Khuê tặc lưỡi, chân thành cảm thán.
"Hoàng thượng không hổ là Hoàng thượng, liệu sự như thần!"

Nước trong ấm sôi lên, hơi nước bốc ra ùng ục.

Phương Vô Tửu đóng hộp gấm lại, cầm ấm trà lên rót cho mình một tách trà hoa cúc cẩu kỷ.

"Chuyện khác không nói, lần này nhờ ngài mới có thể tìm được hoa Hải Sinh, vất vả cho ngài rồi, ta lấy trà thay rượu kính ngài một ly."

Nói xong, y cầm tách trà lên uống cạn.

Sau đó y lại hỏi.

"Thượng thống lĩnh có muốn uống một tách trà không?"

Thượng Khuê vội vàng xua tay "Không cần không cần, ta không quen uống trà, ta uống rượu là được."

Hắn ngồi xuống bàn, cầm vò rượu rót cho mình một ly.

Phương Vô Tửu gọi dược đồng tới, đưa một miếng bạc vụn.

"Phiền tiểu huynh đệ giúp chúng ta mua chút thức ăn với rượu được không, số tiền còn dư đệ có thể đi mua đồ ăn."

Miếng bạc lớn như vậy đủ để đến tửu lâu ăn một bữa thịnh soạn, nếu chỉ mua rượu và thức ăn thì chắc chắn sẽ còn dư rất nhiều.

Dược đồng nhận tiền, vui vẻ đáp "Hai vị chờ một chút, ta đi sẽ về ngay."

Chốc sau dược đồng cầm một hộp thức ăn nặng quay về.

Mở hộp thức ăn, lấy ra ba món nóng và một món nguội, đều là những món bình dân, rất thích hợp vừa ăn vừa uống rượu.

Cuối cùng, dược đồng lấy ra hai cái bánh bao hấp "Bánh bao hấp này được quán tặng miễn phí, hai vị cứ từ từ dùng."

Dược đồng cầm hộp thức ăn rỗng ra ngoài.

Phương Vô Tửu đã một ngày không ăn gì, vừa lúc y đói bụng, không chút do dự cầm bánh bao lên ăn.

Bánh bao và món ăn nóng hổi, còn có trà nóng, y rất hài lòng.

Thượng Khuê không thích bánh bao, vừa uống rượu, ăn thức ăn, vừa nói.

"Chúng ta đã biết lão thần tiên trông thế nào, lúc về chỉ cần vẽ lại chân dung của lão thần tiên lên công văn truy nã, có thưởng ắt sẽ có người dũng cảm xuất hiện, đến lúc đó chắc chắn sẽ có người cung cấp manh mối về lão thần tiên."

Phương Vô Tử nuốt bánh bao, hỏi ngược lại "Ngài nghĩ bộ dạng mà lão thần tiên cho chúng ta thấy là dung mạo thật của lão sao?"

Thượng Khuê sửng sốt "Lẽ nào không phải sao?"

Phương Vô Tửu "Nếu lão biết chúng ta là kẻ địch, sao có thể lộ mặt thật của lão với chúng ta? Nếu lão thẳng thắn chính trực như vậy, cũng đã không làm môn chủ Thiên Môn rồi."

Thượng Khuê gãi gãi đầu "Lão già này quá xảo trá, sớm biết như vậy, ban đầu thấy lão ở Tự Tại Quán, ta nên bất chấp tất cả một kiếm gϊếŧ chết lão."

Phương Vô Tửu giơ đũa gắp thức ăn nói.

"Tự Tại Quán là địa bàn của lão, nếu lúc đó ngài hành động liều lĩnh, chẳng những không gϊếŧ được lão mà còn có thể bị lão gϊếŧ chết. Ngài đừng thấy lão lớn tuổi mà tưởng lão là người già bất lực. Chỉ cần nhìn Uất Cửu là biết. Gã được lão thần tiên đích thân dạy dỗ, có thể thấy võ công và thủ đoạn của lão thần tiên còn hơn cả gã."

Lúc này y không nhịn được hỏi.

"Uất Cửu đâu?"

Thượng Khuê thành thật nói "Gã đang bị biệt giam, ngài có muốn gặp gã không?"

Phương Vô Tửu ăn thức ăn "Không cần, trên đường về kinh, ta sẽ tìm cơ hội khác nói chuyện với gã, lúc này không cần gấp."

Thượng Khuê lại nhấp một hớp rượu, tặc lưỡi.

"Mấy ngày nay ta thật sự quá vất vả rồi, vừa phải tìm cách lẻn vào thành, vừa phải lo lắng an toàn của hai người, lo đến mức rụng cả mớ tóc, may là chuyện đã giải quyết xong, nếu không ta đã thành Mai phủ doãn thứ hai rồi."

Phương Vô Tửu đã ăn xong hai cái bánh bao, trong bụng có đồ ăn, cả người cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Y cầm tách trà hoa cúc ấm áp, nhàn nhã nói.

"Bớt uống rượu, bớt thức khuya, chú ý nghỉ ngơi và ăn uống, như vậy mới có thể tránh được hói đầu."

Thượng Khuê thở dài "Ta biết chứ, nhưng đυ.ng chuyện thì ai còn quan tâm được nữa?"

Ôn Cựu Thành tỉnh dậy trong mùi rượu và thức ăn.

Sau khi y tỉnh lại, chuyện đầu tiên là thấy đói.

Giống như Phương Vô Tửu, y đã một ngày không ăn gì.

Dù lúc hôn mê mơ màng đã uống một bát thuốc, nhưng thuốc không thể no bụng, y vẫn thấy đói.

Ôn Cựu Thành há miệng, cố gắng phát ra tiếng.

"Đại sư huynh."

Phương Vô Tửu thấy y đã tỉnh, lập tức đi tới hỏi "Đệ thấy thế nào rồi?"

Ôn Cựu Thành yếu ớt nói "Ta đói quá, có gì ăn không?"

Phương Vô Tửu nhìn thức ăn thừa trên bàn rồi cười cười.

"Còn chút thức ăn thừa, nếu đệ không chê ......"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.