Tiêu Hề Hề chớp chớp mắt:
- Chàng muốn kế thừa niềm tin từ Thái Tổ Hoàng Đế, mở ra kỷ nguyên mới một lần nữa?
Lạc Thanh Hàn nghe vậy đột nhiên bật cười.
Đôi mắt đen nhánh bỗng nhiên trở nên lấp lánh như ánh sao.
Hắn vươn tay luồn vào gáy Tiêu Hề Hề, cúi đầu dán trán mình lên trán nàng, trong giọng nói lộ ra vẻ
vui mừng khó tả:
- Quả nhiên chỉ có nàng là hiểu ta nhất.
Điều may mắn nhất trên đời này chính là có một người luôn hiểu ngươi, hơn nữa lại còn ủng hộ
ngươi vô điều kiện.
Lạc Thanh Hàn cảm thấy mình chính là người may mắn nhất ấy.
Ngay cả khi tất cả mọi người đều không đồng tình với hắn, điều đó cũng không thành vấn đề.
Vì bên hắn vẫn còn có Tiêu Hề Hề.
Hắn cất bảo kiếm đi, hai người lên giường nghỉ ngơi.
Tiêu Hề Hề không cẩn thận đụng phải đầu gối của hắn.
Hắn lập tức nhíu mày.
Tiêu Hề Hề vội vàng hỏi:
- Chàng làm sao vậy?
Lạc Thanh Hàn vốn dĩ muốn nói không có việc gì, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của nàng,
lời nói ra đến miệng lại thay đổi:
- Chân ta có đau 1 chút!
Tiêu Hề Hề vội vàng ngồi dậy, vén ống quần hắn lên. Dưới ánh nến lờ mờ, nàng nhìn thấy vết bầm
tím trên đầu gối và bắp chân của hắn, lập tức hốt hoảng:
- Vết thương này của chàng là do đâu?
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-luc-nao-cung-muon-duoc-luoi-bieng/3353041/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.